AN TRINH
Tên thật: Anna Phạm Thị Dịu, nay là Anne P. Trịnh – sinh năm 1949 – tại Nam Định, miền bắc
Việt Nam – Trước 1975, dạy học. Nay định cư tại Houston, Texas, Hoa Kỳ – ở nhà lo việc nhà, trông
cháu, hằng tuần hát lễ và giúp việc nhà thờ.
>antrinh06@yahoo.com
CHUỖI MÂN CÔI HUYỀN DIỆU
Tôi được lớn lên trong một gia đình Công Giáo, may mắn có thân mẫu hiền lành đạo
hạnh. Đậu tú tài, tôi xin đi tu nhưng ba mẹ không cho vì là con út và đã có người chị đang ở
trong một tu viện trên Đà Lạt. Học Chính Trị Kinh Doanh dở dang, tôi về Sài Gòn học Văn Khoa
rồi lập gia đình. Sau tháng tư 1975, hoàn cảnh tôi bi đát lắm. Tôi vượt biên với đứa con gái rất
nhiều lần và qua bao gian nguy khổ sở. Một lần từ thuyền nhỏ chuyển lên tàu lớn bị rơi tõm mất
đứa con, tôi đã nhảy ào xuống, cuống quít quơ cào, ôm lại được cháu, hai mẹ con sặc nước suýt
chết trước khi người ta vớt lên.
Nếu không có Chúa, không có Mẹ Maria làm sao tôi có thể vượt qua được những sóng
gió vùi dập. Nếu không có chuỗi Mân Côi, làm sao tâm hồn tả tơi của tôi được những câu kinh
thầm thĩ liên lỉ khâu lại cho lành lặn. Thời gian này, Mẹ tôi đã mất, Ba tôi yếu đau, có bao nhiêu
vàng chỉ biết dốc ra lo cho tôi qua Mỹ đoàn tụ với chồng và đứa con trai 4 tuổi.
Được định cư, vợ chồng chúng tôi ra sức "cày", chăm chút lo cho hai cháu nhỏ, mong
chúng nên người; có đạo đức cũng như có khả năng phấn đấu, đứng thẳng giữa cuộc đời. Với
những thử thách, vất vả, ai đã nâng đỡ chúng tôi về cả vật chất lẫn tinh thần, nếu không phải là
Chúa Toàn Năng, nếu không phải là Mẹ Maria từ bi nhân ái. Chúa cho chúng tôi quá nhiều, tôi
chưa làm gì để xứng đáng, tôi đang là kẻ mang nặng ơn nghĩa Chúa, tôi ước ao được xứng đáng
với những gì Chúa ban cho tôi.
Mộng ước của tôi khi về hưu là vào ca đoàn để có thể ca tụng ngợi khen thánh danh
Chúa với mọi người và làm việc nhà thờ. Tôi đã thực hiện được ước mộng đó. Chúa đã ban ơn,
làm những phép lạ nhãn tiền rất nhiều lần để cứu tôi. Vì tôi hơi yếu đuối, nhút nhát nên ông xã
tôi thường đứng ra bao che lo lắng cho tôi thái quá, đi đâu anh cũng muốn lái xe đưa tôi đi. Thậm
chí đến chỗ làm, nếu không trùng với giờ bắt buộc phải làm việc, ảnh cũng đòi đưa với đón, do
đó tôi lái xe rất tệ, lên xe là run, là loạng quạng. Dẫu thế, có những lúc anh bận phải làm việc mà
tôi lại nhất quyết đi đến chỗ tôi muốn đi, bao nhiêu lần tưởng tai nạn xảy ra mà rồi không sao cả.
Trong lúc lái xe, nếu không đọc kinh thì tôi hát "Kinh Hòa Bình" hoặc hát những bài về
Đạo tôi tự nghĩ ra (Nếu có chồng tôi thì hai đứa thường thường lần hạt với nhau, ít nhất là năm
chục xong mới nghe radio hay nói chuyện). Và ngay cả khi ông xã tôi lái xe, nhiều lần hai vợ
chồng đã hoảng hồn vì được thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Và mới đây thôi, tôi bị một người bạn học lớp nhỏ hơn, ở trường cũ ngày xưa, bịa đặt vu
khống những chuyện dễ sợ. Cô gửi nhiều email nặc danh, như muốn khủng bố tinh thần tôi,
muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi. Cô gọi điện thoại cho chồng tôi, nói có người vợ như tôi mà
không bỏ thì quá ngu ngốc. Nhưng vì chuyện xảy ra thế nào, chồng tôi biết hết, anh ấy đồng ý
cho phép tôi làm để giúp người ta, nên chỉ nghe mấy lần đầu, những lần sau chúng tôi bỏ ngỏ
không nhấc phôn nữa. Và không hiểu sao, càng bị khủng bố kiểu ấy, hai chúng tôi càng thương
yêu nhau, càng săn sóc an ủi nhau nhiều hơn; cùng bảo nhau cố gắng chịu đựng và tha thứ.
Nếu Chúa không ban ơn thì làm sao chúng tôi có được sức mạnh tinh thần ấy. Chuỗi
Mân Côi luôn nhắc nhở tôi "... Chúa Giêsu chịu đội mạo gai, ta hãy xin cho được chịu mọi sự sỉ
nhục bằng lòng". Vì thế, dù nhận bao nhiêu điện thư đầy những lời chửi bới vô căn cớ, tâm hồn
tôi vẫn cảm được hạnh phúc trong sự thử thách của Chúa. Nếu có lúc nào sững sờ sợ hãi trước
những lời lẽ lạ lùng kinh khủng, tôi liền vội vàng cầm chuỗi Mân Côi, những câu kinh nhiệm
mầu giúp tôi dịu lắng thư thái bình an.
Vâng nếu không có Chúa, tôi chắc chắn không được những ngày tháng hiện tại cả về vật
chất cũng như tinh thần. Và, không nhờ chuỗi Mân Côi, có thể tôi đã mất hết ơn nghĩa Chúa để
rồi bị chìm đắm trong sự hận thù oán ghét.
ANTRINH