TẬN CÙNG CHỐN ĐÔNG

Thứ hai - 27/09/2021 04:13
TẬN CÙNG CHỐN ĐÔNG

Ta lạc vào tận cùng của nhịp sống
Là chốn đông biển tim ấm nhận chìm
Là điệu ngàn ôm rét mướt chân chim
Vụt cảm hứng giờ cuối cùng sống động
 
Đang có đó một tận cùng chốn đông
Nghe run rẩy thấy lòng mình thảm hại
Cơn khát vọng rơi vào miền sợ hãi
Đất hoang tàn tuổi dại khờ ruổi rong
 
Ta cuốn hút vào cuống tàn đông giá
Đã lạnh băng giọt nước mắt trông chờ
Ta gẫy vỡ thân hình vào tàn tạ
Những nghĩ suy bất động giữa miên trường
 
Ta thao thức mẹ cha giờ quằn quại
Trong cơn đau ta chia xớt được gì
Tình phụ mẫu giữa đêm đông hoang vắng
Ta trôi vào ngược biển mẹ hoài thai
 
Bềnh bồng cuốn gió đông miền sa mạc
Đêm trăng sao mà nước mắt mặn cay
Tình có! Có tình không! Nghe cuộc đời lung lạc
Sao tấm thân, lại lớn nổi chừng này?
 
Thuyền đông đợi, nước nghìn trùng đặc quánh
Cho tình trần trói chặt giữa đại dương
Tối tối lắm ta tìm em cung cấm
Các con ta, lời đoan hứa tình trường
 
Ta thiếp đây mặc tận cùng hụt hẫng
Xin tan vào cõi kết Đấng Vô Biên
Trong tuyết băng bỗng nghe tim còn đập
Nhú nụ Đông mơ xanh Chúa Xuân hiền
 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây