ĐẶNG THỊ VÂN KHANH
Tên thật: Clara Đặng Thị Vân Khanh, sinh ngày 25-10-
1961 tại Hà Nội. Tin Chúa năm 20 tuổi, lãnh nhận bí tích
Thánh Tẩy ngày 16-9-1992 tại Dòng Don Bosco, Đà Lạt.
Đã cộng tác với các báo: Văn nghệ, Người Hà Nội, Langbian,
Nxb Văn học, Nxb Hà Nội, Nxb Phụ nữ. Đã xuất bản: Ngôi
sao xanh (1988)
Email: khanhthtc@gmail.com
CON ĐƯỜNG TÔI ĐẾN VỚI CHÚA
(Trong niềm thương nhớ về Gia đình, nhớ Cha, nhớ Sơ và
Bạn bè ở Đà Lạt)
Tôi đã đến với Chúa như thế nào ư? Bắt đầu từ một sự
trống trải trong tâm hồn. Bắt đầu từ những câu hỏi cứ trở đi
trở lại: Ý nghĩa cuộc đời là gì? Giá trị cuộc sống từ đâu? Sao
con người ta cô đơn? Sao cuộc đời thiếu vắng yêu thương?
Sao còn nhiều đau khổ? Sao..? Sao..? và Sao…?...
Thế rồi tôi đã lặng lẽ một mình ngước nhìn ánh đèn hắt
ra từ những ô cửa nhà thờ, tôi đã lặng lẽ để tiếng chuông
giáo đường ngân vọng trên những nẻo đường thơ mộng của
Đà Lạt ngấm vào tôi mỗi ngày, đến nỗi nó thành nỗi nhớ.
Tôi đã ngóng trông ánh đèn mỗi sáng, mỗi tối tôi đi qua
nhà thờ, tôi đã ngóng trông và lắng nghe tiếng chuông giáo
đường như ngóng trông một người tri kỷ tâm giao...
Rồi một buổi sáng tôi mon men đến nhà thờ cùng một
chị bạn. Tôi được gặp Cha. Tôi đã không bao giờ quên giây
phút ấy… Cha hỏi tôi có muốn đi học giáo lý không…
Và những buổi sáng học giáo lý, không gian thật yên
tĩnh và trong lành. Tiếng chim én ríu ran nơi vòm cao giáo
đường, tiếng đàn vọng ra từ đâu đó trong nhà thờ, rừng
thông biếc xanh, con đường hoa li ti dẫn vào phòng học
giáo lý, nơi có Cha ân cần lắng nghe và chia sẻ…
Rồi một sáng tôi lại cùng chị bạn, chúng tôi leo lên một
con dốc thật cao, tôi không đủ sức đếm bậc thang, có lẽ tới
100 bậc. Tu viện nhỏ nơi ngọn đồi ấy, có Sơ dạy vẽ. Bố tôi
là họa sĩ, gia đình tôi có tới 5 người theo ngành hội hoạ và
điêu khắc. Nhớ bố, nhớ gia đình ở Hà nội, tôi đến Sơ học
vẽ. Sơ dạy vẽ xinh đẹp và thánh thiện. Tôi yêu Sơ vô cùng.
Ở đấy tôi có dịp làm bạn với một Sơ khác. Và tôi thấy yêu
thương tràn đầy… Tôi thấy tôi yêu cuộc sống này, tôi yêu
mọi người trong mái ấm gia đình tôi. Tôi yêu mọi người
trong mái trường thân yêu của tôi, những em học trò bé
nhỏ lấm lem, tôi cảm thông và muốn chia sẻ những vất vả,
những khổ đau của mọi người quanh tôi… Tôi biết tôi đã đổi
thay. Tôi đã nhìn đời không phải bằng đôi mắt mà bằng cả
tấm lòng…
Vâng, Thiên Chúa là Tình Yêu. Tôi đã cảm nhận điều đó
thật trọn vẹn, thật đủ đầy và thật ý nghĩa… Năm ấy tôi 20…
Con đường tôi đến với Chúa bắt đầu như thế đấy...
HÀ NỘI, CUỐI XUÂN 2012,
VÂN KHANH