LÊ QUANG HẬN
Tên thật: Phaolô Lê Quang Hận - Sinh ngày 12-2-1969 tại Nghĩa Phương, Tư Nghĩa, Quảng Ngãi - Bác sĩ - Hiện sống tại Thị trấn Sông Vệ, Tư Nghĩa, Quảng Ngãi.
Đã cộng tác với các báo: Áo Trắng, Gia đình và xã hội,
www. dunglac.org, Thinhanquangngai.wordpress.com,
Đã xuất bản: Khi em cầu nguyện (Thơ, 2010)
ĐTDĐ: 0903-557-092
Email: bsphaololequanghan@yahoo.com.vn
HÀNH TRÌNH ĐỨC TIN
Vào khoảng năm 1991 - 1992, tôi là sinh viên y khoa trường Đại học Y Huế. Tôi là người vô thần và thuộc hạng ngang bướng. Lớp tôi hồi đó chỉ có duy nhất một anh bạn – anh Hải – theo đạo Công Giáo. Tôi biết được là vì mỗi Chúa nhật anh đều đến nhà thờ. Có một lần đi học về chung đường với anh Hải, thấy anh vào Nhà Chung, tôi hơi ngạc nhiên. Sáng hôm sau tôi tò mò hỏi anh Hải thì biết anh vào vì được mời nhận học bổng “Sinh viên Công giáo nghèo vượt khó”. Tôi hỏi: “ Được bao nhiêu?” Anh Hải cười đáp lại tôi rằng anh không nhận. Anh đã trả lời với linh mục phụ trách: “Con đã học đến năm thứ năm rồi, con rất thiếu thốn, nhưng vẫn học được, còn hơn 1 năm nữa con cũng sẽ qua thôi, xin Cha để cho sinh viên khác khó khăn hơn con!”. Ôi! Cái giọng Quảng Bình đặc sệt hơi khó nghe ấy mà sao lại quá ấm áp, đã hơn 15 năm rồi viết lại dòng này tôi còn nổi da gà! Lúc ấy tôi quá ngạc nhiên gần như không hiểu nổi, bởi trong lúc quá khó khăn, suất học bổng lớn như vậy (480.000 đ), người ta còn tranh nhau để nhận mà lại có người như thế! Hơn một tuần sau, em Liên – sinh viên trường Cao Đẳng Sư Phạm Huế, là vợ tôi bây giờ – cũng đến Nhà Chung vì có giấy mời nhận học bổng ấy. Tôi rất mừng vì Liên có khoản tiền lớn trang trải cuộc sống khó khăn. Tôi đợi Liên trước cổng Nhà Chung. Liên vừa ra, tôi hỏi liền. Tôi không hề kể chuyện Anh Hải cho Liên nghe, nhưng câu trả lời của Liên cũng y hệt. Lần này tôi không còn ngạc nhiên nữa. Thay vào đó là lòng thán phục. Liên đã thưa: “Thưa cha, con khó khăn thật, nhưng đang học năm cuối rồi, chẳng sao đâu, chằm nón (đan lá làm nón) kiếm tiền được mà”. Ôi! Cái giọng Huế nhẹ nhàng, trữ tình đến tận bây giờ!
Đó là một trong những đèn đỏ trên con đường tôi đang đi. Nhưng lần này đèn quá đỏ, buộc tôi phải dừng lại lâu hơn. Chợt tôi nhận ra khuôn mặt Đức Giêsu ẩn hiện trong những con người quảng đại, đầy lòng nhân ái ấy. Tôi bắt đầu tìm khuôn mặt thật của Ngài là ai?
Thoạt đầu tôi hơi chói tai khi nghe những câu từ nhỏ chưa từng nghe bao giờ: “Ta là đường, là sự thật và là sự sống, ai theo Ta sẽ được sống đời đời”, “Thiên Chúa là Tình Yêu”, “Thiên Chúa sáng tạo nên vũ trụ, dựng nên con người”. Tôi rất lạ lẫm và có phần chống đối vì tôi biết học thuyết Big Bang vũ trụ được tạo nên từ một vụ nổ lớn như thế nào kia mà! Tôi biết con người được tiến hóa từ một protein ban đầu ở biển kia mà!
Tôi cứ đi tìm và tôi cứ chống đối như vậy, khuôn mặt của Ngài hiện ra ngày càng rõ dần, rõ dần và tôi thật sự yêu Ngài từ bao giờ không hay biết!
“Sương sa lành lạnh mênh mông vắng
Người bước vào tôi quá nhẹ nhàng
Sưởi ấm lòng tôi bằng gì chẳng biết
Chỉ biết đời mình từ đó sang trang.”
Tháng 4 năm 2010
PHAOLÔ LÊ QUANG HẬN