Tên thật: Gioan Baotixita Lưu Văn Lộc - Bút danh: Lưu Dzoanh Bảo - Sinh ngày: 05. 6. 1952 – tại Trang Cảnh, Nghi Lộc, Nghệ An - Dạy tiếng Pháp - Giám đốc Công ty TNHH-TMDV Hợp Tác Trẻ, TP HCM. – Tác phẩm: Những mùa hoa cũ (Thơ, 1974) – Những báo đã cộng tác: Tuổi Hoa, Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, Tinh Thần, Tình Thương, Thông Reo. – Website đã cộng tác: Truyền Thông Công giáo, Everything meaning to you. – ĐT: 0903-867-047 – Email: dzoanhbaoluuvanloc@gmail.com
Không ai yêu chúng ta cho bằng cha mẹ. Không ai yêu chúng ta cho bằng người tình. Nên chúng ta muốn làm tất cả cho cha mẹ, cho người tình. Thế nhưng, Đức Kitô lại yêu chúng ta hơn cả cha mẹ, hơn cả người tình yêu mến chúng ta. Người yêu chúng ta đến độ hy sinh thân mình trên cây Thập tự: “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng cho bạn hữu mình” (Ga 15, 13). Chưa đủ, Người còn lấy cả thân mình nuôi sống chúng ta, và âm thầm ở lại với chúng ta mọi ngày cho đến tận thế, ẩn thân dưới hình bánh rượu. Đức Kitô là tất cả của đời tôi! Chân lý này đã đi theo tôi suốt cả cuộc đời, một chân lý đã nâng đỡ tôi, đã mang lại cho tôi sức mạnh để sống, kể từ ngày Chúa cho tôi làm người cho đến ngày hôm nay, khi cuộc đời gần xế bóng, và hầu chắc là cho đến giây phút Chúa gọi tôi về với Người! Ngày tôi chào đời, mẹ tôi mang trọng bệnh, và chẳng bao lâu, mẹ đã giã từ cuộc đời, khi tuổi đời còn rất trẻ, và lúc đó, tôi cũng chỉ mới được ba tháng tuổi. Thiếu hơi ấm, thiếu dòng sữa ngọt ngào, thiếu tình yêu mẹ, tôi như một cây non èo uột, khó mà chống chọi được trước ngọn gió sầu đông, thì Đức Kitô đã là Dòng sữa, là Tình mẹ cho tôi. Thế là tôi đã sống được, đã vượt qua được tuổi thơ côi cút, mỏng manh và lớn lên nhờ bàn tay Chúa dẫn dắt qua tình yêu, sự đùm bọc của ông bà nội và của những người thân. Tuổi thiếu nhi nghèo nàn và cô độc, sống với ông bà nội, không anh chị em, ít bạn bè, thì Đức Kitô lại là Sự giàu sang, là Anh chị em cùng lớn lên, cùng chuyện trò với tôi trong những hôm trời giông bão, là Bạn bè cùng chơi và chia sẻ cho tôi miếng bánh khoai thơm ngọt tình quê hương của những ngày hai bữa cắp sách đến trường làng, bụng ăn chưa đủ no. Những ngày đi học bao đồng, những ngày đi học giáo lý, thì Đức Kitô không những là Người bạn thân, mà còn là Thầy dạy dỗ tôi. Tuổi thanh niên, ý chí quật cường, xây mộng tương lai, thì Đức Kitô là Lý tưởng rạng soi và hướng dẫn tôi trên bước đường phụng sự Thiên Chúa và phục vụ anh em. Rồi có những lần nghi ngờ, thấy đời mình chỉ toàn màu đen tối, muôn vàn thử thách đắng cay, thì Đức Kitô là Người bạn đường, là Thần Chân lý đánh tan sương mù tăm tối và dẫn tôi đến bến bình an. Tuổi trưởng thành gánh vác trách nhiệm trong xã hội, trong lòng Giáo hội, thì Đức Kitô là Thủ lãnh, là Cố vấn cho đời tôi. Lời của Người vẫn vang vọng bên tai tôi: “Cho thì có phúc hơn là lãnh nhận” (Cv 20, 35). Sống là phục vụ, là cho đi, là làm tất cả cho Danh Chúa được hiển vinh, cho mọi người được hạnh phúc ngay ở đời này. Và khi cuộc đời xế bóng, khi da mồi tóc bạc, khi mỏi gối chồn chân, thì Đức Kitô vẫn ở bên cạnh tôi, vẫn nâng đỡ tôi, và không bao giờ bỏ rơi tôi. Người là nguồn trợ lực, là đôi chân, là cặp mắt, là chiếc gậy của đời tôi! Phải, Đức Kitô là Tất cả của đời tôi! LƯU DZOANH BẢO