MARIA KHÁNH VÂN
Tên thật: Maria Trần Thị Huyền Vân - Bút danh: Maria
Khánh Vân – Sinh ngày: 11-11-1976 - Quê xứ Trung Nghĩa,
hạt Văn Hạnh, giáo phận Vinh - Hiện ở: Xóm Liên Hà, Thạch
Hạ, Tp. Hà Tĩnh - giáo xứ An Nhiên, giáo phận Vinh.
Nghề nghiệp: Giáo viên.
ĐTDĐ: 0985-853-739
Email: khanhvan_1111@yahoo.com
CON KHÔNG THỂ THỨC VỚI CHA MỘT GIỜ SAO?
Hôm Thứ Năm Tuần Thánh, mình đã đi tham dự thánh
lễ 5 giờ chiều. Sau thánh lễ, mình đã ở lại chầu Thánh Thể.
Nhìn lên tấm băng rôn trong nhà thờ “Con ơi! Hãy thức với
Ta một giờ”. Nhưng chỉ được khoảng 30 phút, mình đã đứng
dậy, làm dấu ra về.
Trong lòng thầm nghĩ: “Lạy Chúa! Nếu con mà thức một
giờ với Ngài, thì con không là con nữa rồi. Con chỉ ở lại
khoảng 30 phút thôi. Thế mới là con: bất toàn, thiếu sót,
hời hợt, nửa vời... Vâng! Con là thế! Con không thể đi trọn
con đường thương khó với Chúa được. Thập giá Ngài giao,
con cũng không đủ kiên định để đặt mãi trên vai. Cũng
sẽ có những lúc, con vứt thập giá ở đâu đó để rong chơi...
Chúa thấy không, đồi cao thì lộng gió, và thung lũng thì đầy
hoa.... Mà con thì thích lang thang hơn là gò mình vác cây
thập tự. Nếu Chúa thương con, Ngài hãy vác cây thập giá
ấy lên, tìm con, và giao lại cho con. Nhưng bản tính con vốn
không chịu khó, lại hay thay đổi. Con không dám hứa rằng
sẽ đi hết chặng đường. Cũng có thể con sẽ lại rong chơi....
Chúa ơi! Ngài sẽ tìm con bảy lần, hay bảy mươi lần bảy?”
Lại nghĩ: “Con đã ra đi, vì thế Chúa mới thấy cô đơn. Nỗi
cô đơn thật là đáng sợ, phải không Chúa? Đêm ấy, trong
vườn Ghetsêmani, Chúa đã cảm thấy cô đơn đến thế nào.
Những môn đệ yêu quý của Chúa. Và cả Chúa Cha mà
Chúa đặc biệt tôn kính. Cả nhân loại mà Chúa hằng yêu
thương... Dường như tất cả đều bỏ mặc Chúa với nỗi hoang
mang, lo lắng, sợ hãi. Và đêm nay cũng thế. Con đã bỏ mặc
Chúa. Nếu như con ở lại, Chúa sẽ không còn cảm thấy cô
đơn. Nhưng, cuộc thương khó của Chúa đã không kết thúc
vào đêm Thứ Sáu gần hai ngàn năm về trước, mà còn kéo
dài, mãi đến tận thế. Vì, con đã ra đi...”
Nhưng con cũng chợt nghĩ, liệu cuộc thương khó của
Chúa có kết thúc khi đến ngày tàn cuộc? Nếu ngày đó, bên
Chúa, không có con....???
Không! Con tin rằng khi con còn đang lạc bước, Chúa
vẫn sẽ đi tìm con giữa dòng đời. Và ngày nào con chưa được
cứu rỗi, cuộc thương khó của Chúa vẫn còn...
Ơ kìa! Con nghe văng vẳng ở đâu tiếng khóc và giọng
vỗ về của ai đó. Là tiếng Chúa khóc trong sự cô đơn, vì
sự nhẫn tâm của con đã bỏ mặc Chúa ư? Là tiếng con an
ủi Chúa khi thấy mình đã không phải với Chúa ư? Không
phải thế! Đó là tiếng khóc của con khi nhận ra tấm tình của
Chúa, khi thấy mình không đáng để được yêu thương như
thế. Và Chúa, Chúađã dỗ dành con...
MARIA KHÁNH VÂN