Tên thật: Maria Truyền Tin Phạm Thị Hồi - Bút danh: Mây Trắng, Các bút danh khác: Thiên Thanh, Mai Hạ, Thanh Trúc, Thạch Thảo - Sinh và lãnh bí tích Thánh tẩy năm 1947 tại Châu Xá, Kim Bảng, Hà Nam - Thuộc giáo xứ Tràng Châu, giáo phận Hà Nội. Gia nhập Hội Dòng Nữ Đa Minh Thánh Tâm tại Hố Nai, Biên Hòa, năm1962 và khấn trọn đời ngày 30. 4. 1972. Theo học Đại học Khoa học Đà Lạt, Đại học Khoa học Sài Gòn - Tốt nghiệp Cử nhân Giáo khoa Lý hóa năm 1971.
– Alô! – Văn phòng “Giêsu online” đang nghe. – Con chào Chúa. Hôm nay Chúa có rảnh không ạ? – Ta luôn có giờ dành cho các con mà. – Cám ơn Chúa. Hôm nay con có một chuyện nhỏ muốn được Chúa tư vấn. Chuyện… liên quan đến “thơ thẩn” í mà. Cha Trăng Thập Tự nói rằng việc viết cảm nghiệm đức tin bằng văn xuôi là bắt buộc. – Ồ… Ta nghĩ rằng mỗi bài thơ Công giáo đã là một cảm nghiệm đức tin rồi chứ, vì nếu không có thì bài thơ đạo sẽ chẳng có hồn. Nhưng… sao chuyện viết văn xuôi lại là vấn đề với con vậy? – Chúa ơi, chỉ vì con không biết bắt đầu từ đâu, trong khi làm thơ thì con cảm thấy rất tự do, muốn đặt điểm xuất phát từ đâu cũng được! – Hừm... ra là thế đấy. Được rồi, Ta sẽ giúp con. Thế… tâm tình của – con trong lúc này là gì nào? – Thưa Chúa, con thường sống trong TÂM TÌNH TẠ ƠN. – Thế … con tạ ơn về những gì vậy? – Thưa Chúa, cũng bình thường như rất đông người khác thôi ạ. Ngoài ra, con đặc biệt tạ ơn Chúa đã thương gọi chọn con trở nên nữ tu của Chúa, dù con cảm thấy mình thật bất xứng… – Còn khi Ta gửi cho con bệnh ung thư vào năm 1995, con có còn tạ ơn nữa không? – Vâng, phải nhận là lúc đầu nghe thông báo kết quả “dính K”, con cũng hơi hoảng. Nhưng từ từ suy nghĩ lại, con thấy “sợi tóc trên đầu con cũng được Chúa đếm cả rồi” nên chuyện dính K này không nằm ngoài chương trình yêu thương quan phòng của Chúa. Rồi, nếu con có phải chết thì cũng chỉ là cách Chúa gọi con về với Ngài thôi. Ai cũng phải chết một lần, có ai sống mãi được đâu! – Và thế là con bình tĩnh lại, phải không? – Vâng, sau đó con thường hài hước khoe với mọi người rằng mình đã có passport rồi, chỉ chờ visa nữa thôi! – Thế con cảm nghiệm được điều gì qua căn bệnh Ta gửi cho con? – Con tạ ơn Chúa đã cho con có cơ hội để đền tội cách nhẹ ở trần gian này, và cảm thông vào cuộc tử nạn của Chúa. Con cũng có dịp cảm nghiệm sâu xa câu nói của cha Anthony de Mello: “Đau là có thật, còn khổ là do tự tạo”. – Câu nói ấy đã ảnh hưởng trên con ra sao? – Hi! Hi! Con… chẳng dại gì tự tạo cái khổ cho mình! – Vậy hả? – Vâng, có vài biến cố trong cuộc đời con, rất nhiều người thương xót con nhưng riêng con thì không cảm thấy khổ gì cả! – Chắc là có gì khác nữa cũng giúp con củng cố hướng sống đó của con chứ? – Dạ, có ạ. Đó là câu con nhớ được sau khi đọc truyện Tổ phụ Giuse bên Ai Cập và truyện vua Đavit trong Cựu ước. Sau khi các anh em nhận ra vị tể tướng Ai Cập chính là người em trai của họ mà họ đã từng định giết rồi đem bán thì họ run sợ quá sức, nhưng ông Giuse trấn an họ: “Các anh em đừng sợ, chính là Chúa khiến cho những điều ấy xảy ra để làm ích cho chúng ta và mọi người”. Con suy nghĩ rằng: Chính qua những điều tồi tệ đó mà Thiên Chúa còn vẽ nên ý định tốt đẹp của Ngài, nên con không phải lo lắng gì trước mọi việc dù xấu đến đâu đi nữa, vì cuối cùng, ý định nhiệm mầu của Thiên Chúa sẽ được thực hiện. – Thế còn truyện vua Đavít là chi tiết nào vậy? – Dạ, đó là câu vua nói: “Chính là Chúa khiến Semây xỉ nhục ta. . ”Chẳng hiểu sao, nhưng mỗi khi nhớ đến câu nói này thì con cảm thấy thật nhẹ lòng vì không phải tha thứ cho ai cả! Con chỉ nghĩ đơn giản rằng: vì yêu thương con, chính Chúa khiến người ta làm điều ấy cho con để Chúa dạy con một bài học hoặc tích cực hoặc tiêu cực, nhưng rất tốt cho con nếu con biết lợi dụng. Vậy thì con chỉ còn việc tạ ơn Chúa thôi chứ chẳng phải gồng mình lên mà cố gắng tha thứ gì nữa! – Thật vậy sao? Thế thì khỏe quá rồi còn gì! – Vâng, chính những điều ấy khiến con rất an tâm, như trong một bài thơ con đã viết: “Con tin Chúa thương con hơn con thương con, Cho con, Chúa luôn chọn phần hơn, Nên con an tâm và phó thác Cả tương lai, trọn vẹn xác hồn. ” Í quên, con lại phạm “trường quy” rồi nè… …………………………………………………. . Reng! Reng! Reng! Tôi mở choàng mắt. Đồng hồ chỉ đúng 4 giờ sáng. Lại xin TẠ ƠN CHÚA vì một giấc mơ đẹp! MÂY TRẮNG