Tên thật: Maria Gioan Thánh Giá Phạm Ghy Tạc - Bút danh: Minh Duyên Thập Tự -– Sinh ngày 11. 05. 1952 – tại Thụy Hoàng, Nam Định -–Thuộc dòng Xitô Thánh Gia Việt Nam - Khấn dòng ngày 08. 12. 1978 - hiện là đan viện trưởng Nữ Đan viện Thánh Mẫu Vĩnh Phước. Điện thoại: 0919-785-994 Email: mdttghytac@yahoo.com.vn
Tôi xin hết lòng tạ ơn Chúa đã cho tôi được hiện hữu làm người, làm con Chúa và Ngài lại dẫn tôi bước vào nẻo đường thênh thang của đức ái, nẻo đường nhập thể, tử nạn và phục sinh vinh hiển của Đức Giêsu Kitô trong ơn gọi đan tu chiêm niệm. Qua con đường này tôi đã nhận được tình thương cứu độ của Người. Cảm tạ Chúa đã cho tôi được đàm thoại, được cảm nếm, được chiêm ngắm các kỳ công của Chúa trong tình thương vô bờ bến của Ngài qua thiên nhiên, qua vũ trụ bao la và muôn loài muôn vật trong đó. Cảm tạ Chúa đã cho tôi lý trí, ý chí và tự do để có thể thực hiện thánh ý Ngài trong tinh thần của con cái. Dấu ấn đầu đời khó phai trong đời Kitô hữu của tôi, đó là mầm ĐỨC TIN Chúa đã gieo vào lòng tôi từ thời thơ ấu, đã tăng trưởng tiệm tiến theo thời gian và qua từng biến cố thăng trầm trong cuộc sống. Nhất là giai đoạn thanh xuân, một giai đoạn ngập tràn những ước mơ và lý tưởng cao vời, thế nhưng đạt tới sao được khi trong tâm trí tôi luôn bủa giăng những vấn nạn của thân phận làm người. Nào là: con người là chi? sống để làm gì? chết rồi đi về đâu? Rồi những tiếng gọi thì thầm trong sâu thẳm cõi lòng tôi, những nỗi băn khoăn thao thức khôn vơi cứ bàng bạc trong mọi sinh hoạt của tôi. Còn bên ngoài thì đủ mọi sắc màu, đủ mọi lôi cuốn réo gọi tuổi thanh xuân của tôi, có thể là những réo gọi tìm danh lợi thú để đáp ứng cho những nhu cầu còn đang trống rỗng trong tôi. Tương lai thì mờ mịt trong một xã hội vừa mới khôi phục nền hòa bình. Tôi chưa thể định hướng cho đời tôi đươc vì Đức tin còn đang yếu ớt trước những thắc mắc không lời giải đáp, tôi bắt đầu một cuộc tìm kiếm… Thế rồi mùa hè 1973, một dấu ấn ghi đậm trong đời tôi khi tôi dự thi về môn vẽ chân dung, tôi chọn vẽ chân dung Chúa chịu nạn, không ngờ lại đoạt giải! Đứng trên hàng danh dự mà tôi như kẻ mất hồn. Tôi lướt mắt nhìn lên những bức tranh triển lãm trên tường, đến bức Chúa chịu nạn thì bỗng có tiếng phát ra từ đó: “Còn tình nào hơn thế nữa không con? Vâng, “không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người đã hi sinh tính mạng vì bạn hữu mình “(Ga 15, 13). Ngay lúc đó trong tôi như có một luồng điện xẹt qua người. Vâng, bây giờ thì tôi đã hiểu, ánh mắt yêu thương của “Anh chàng Giêsu” trên thánh giá đã choáng ngợp hồn tôi, đã cuốn hút tôi theo Ngài. Sau “tiếng sét” của “Anh Chàng Giêsu” trên thánh giá, lời mời gọi sống và chết cho một mối tình đã làm đảo lộn đời tôi . Trước đây, tôi đam mê mọi màu, mọi thứ, chạy theo những bả phù vân và danh lợi thú của trần tục, nay chỉ còn yêu màu trắng thay cho cả mọi màu, và hòa mình trong nếp sống đơn sơ, nghèo khó, âm thầm khiêm tốn của các đan sĩ Xitô trong lòng Giáo hội. Như những cánh hoa đồng nội tươi nở giữa cảnh thiên nhiên trong khu rừng vắng, hay trong kẽ đá của miền núi cao, ít ai biết đến họ, nhưng từng giây phút, họ luôn hướng về Đấng Chân - Thiện -_Mỹ trong lời kinh tiếng hát ca tụng Chúa, nguyện cầu và an bình trong hi sinh khổ chế. Sống đời Đan tu, họ lặng lẽ âm thầm chu toàn sứ mệnh của bộ rễ cây trong toàn thân cây giáo hội, hoặc như Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã xác tín: “ƠN GỌI CỦA CON LÀ TÌNH YÊU”, “CON LÀ TRÁI TIM CỦA GIÁO HỘI”. Cảm tạ Tình Thương Chúa đã đoái thương tôi, phận hạt bụi nhỏ nhoi, mong manh và yếu đuối để nó được trở nên hạt bụi tuyệt vời, và hạt bụi được “vươn hình hài lớn dậy”. Vâng, hạt bụi tuyệt vời vì được Chúa yêu thương và cứu độ vô điều kiện. Giờ đây tôi như hạt bụi nhỏ nhoi được chìm vào trong đáy biển khơi Tình Yêu bao la của Thiên Chúa. Tiếng gọi yêu thương vẫn luôn vang vọng trong tôi, luôn thôi thúc tôi sống Mầu nhiệm tự hủy với Thầy Chí Thánh. Vì thế, sống trong ơn gọi Đan tu chiêm niệm là tôi tham gia vào mầu nhiệm Tử Nạn của Chúa Giêsu và loan báo niềm hoan lạc và sức mạnh của ơn Phục Sinh (Hiến Pháp Dòng Xitô, số 3). Ngày ngày như cậu bé Samuel, tôi thưa lên Chúa: “Xin Chúa phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe” (1Sm 3, 9). Và khi nghe tiếng Chúa, tôi lại đáp lời:”Lạy Chúa, này con xin đến để thực thi ý Chúa” (Dt 10, 7). Với bài chia sẻ này, tôi chỉ ước mong nói lên niềm xác tín: Đức Kitô là đấng cứu độ duy nhất, ngài là cứu cánh và cùng đích của chúng ta. Ngài đã yêu tôi và yêu tất cả chúng ta đến cùng(Ga13, 1). Ngài đã gọi tôi theo Ngài để loan báo Tình Thương Cứu Độ cho nhân trần: “Hãy yêu như Thầy đã yêu”(Ga 13, 34), và để đáp lại tình thương Ngài đã dành cho tôi, dù tôi vô vàn bất xứng và chẳng có công trạng gì trước nhan Ngài. Đan nữ MINH DUYÊN THẬP TỰ