NGHĨ VỀ SỰ TÀN ÁC
admin
2021-07-29T01:05:02-04:00
2021-07-29T01:05:02-04:00
http://dongxanhthosaigon.com/vi/news/phanxico/nghi-ve-su-tan-ac-1876.html
/themes/default/images/no_image.gif
Đồng Xanh Thơ Sài Gòn
http://dongxanhthosaigon.com/uploads/lo.png
Thứ năm - 29/07/2021 01:02
“Người đời thường dùng từ “dã thú” để miêu tả sự tàn ác đến vậy của con người. Tất nhiên nói như thế là bất công với loài vật, bởi lẽ chẳng có dã thú nào ác độc như con người – tàn ác cách tinh tế và đầy nghệ thuật. Con cọp chỉ phanh tươi nuốt sống nạn nhân vì nó chỉ biết tới đó thôi. Chưa từng có con cọp nào đóng đinh ghim vành tai con người vào hàng rào cho dù nó có khả năng làm việc này”.
Dostoievski (Anh Em Nhà Karamazov, Phần 2, quyển V)
Con ngồi chờ bên giếng Gia-cóp xưa
Giếng khóc lên thành mưa
Mưa tanh máu và mưa vàng nước mắt
Bầy ô-liu đã kín khăn che mặt
Xum xuê gì nữa đâu, con cháu đầy đàn còn ai nữa đâu
Nhà thơ Nô-e buông một trời chim câu
Cắm xuống đây toàn kên kên áo trắng
Đêm đêm lục huyền cầm húng hắng
Nhân danh Địa Đàng mà chúc tụng Âm Ty.
Sa-ma-ri
Đất vì hai Thượng Đế mà dứt tình anh em
Mày Ga-ri-zim, tao Giê-ru-sa-lem
Ai gửi lời nguyện cầu vào lưỡi gươm sinh sát
Ai dâng hương khi chinh phạt, báo thù
Ma-đi-an ơi, mắt đã mù
Ai đập vỡ bình sành cho đèn gieo ánh sáng.
Sa-ma-ri ngày… tháng…
Đôi tình nhân trao hôn bên bờ giếng này
Rồi giết nhau vứt xác xuống lòng giếng này
Cây xương rồng mọc lên, lá thành gai nhọn thẳng.
Sa-ma-ri ngày… tháng…
Đôi bạn thân khắc tên lên bờ giếng tròn
Tình người đã mỏi, đá chưa kịp mòn
Ai dám nhắc ai câu gừng cay muối mặn.
Sa-ma-ri chiều bao la, thăm thẳm
Người mẹ đói nghèo chờ con bên bờ giếng buồn
Tượng đá có linh hồn
Nước mắt cứ chảy xuôi, cứ chảy xuôi nước mắt
Con cứ hát bên trời kia, bên trời kia con cứ hát
Câu máu đào nước lã hát khi nao?
Sa-ma-ri, lòng nhân ái hư hao
Nửa vầng trăng lung linh muôn thưở
Chẳng đáng bằng nửa đồng xu nhỏ
Đã bán linh hồn, ai biết xót thương ai.
Sa-ma-ri nơi đây
Biết có ai ngày ngày vào lớp học
Nhắc học trò mà rưng rưng muốn khóc
-Hãy khôn khéo trong đời nhưng hiền hậu với nhau
Như con rắn, như chim bồ câu
Hãy cố làm một chiếc kim khâu
May vá cho người nhưng suốt đời trần trụi
Làm sợi dây đàn giữa hành trình gió bụi
Hát cùng ai vui, khóc với ai buồn
Có khi làm khói sóng hoàng hôn
Giục nỗi tiếc thương, gợi niềm nhung nhớ
Và xin làm một bụi cây mắc cỡ
Biết gục đầu hổ thẹn với lương tri.
Sa-ma-ri
Con vẫn cứ chờ bên giếng cạn
Nhà thơ I-sai viết xong bài tâm ca cho một thời tao loạn
Rồi đi đâu đi mãi chưa về…
Muốn hỏi người nơi nao sói sống cùng chiên dê
Đâu trẻ thơ chơi đùa hang rắn độc?
Thôi, vát một nhành tre, quấn mảnh vải nâu làm ngọn đuốc
Đi tìm đi, chờ mãi sao đành.
Hỡi Mục Tử Nhân Lành
Con biết Người sẽ đến đây bên bờ giếng cạn
An nhiên băng qua những hàng rào lửa đạn
Hỏi xin con một bát nước tình thương
Ôi thẹn dâng Người, con chỉ có chất chồng máu xương
Ngập ngụa bạo tàn và ngút ngàn gian trá
Chúng con đã thương nhau bằng gót chân đầy đoạ
Đã dắt nhau đi bằng mắt mở mù loà
Nâng đỡ nhau bằng tranh chấp, can qua
Ủi an nhau bằng lời đau bật máu
Trải bàn chông để mời nhau nương náu
Gọi sớt chia là giành giựt áo cơm
Gọi hy sinh là suy tính thiệt hơn
Gọi dâng hiến là giựt lời, xiết nợ
Chúng con đã giẫm lên nhau trên đường đời cách trở
Đã buộc nhau thí mạng sống vì mình
Chúng con viết bài trù nguyền đặt tên là Ân Tình
Hát khúc vong ân, bảo ấy là Ơn Nghĩa
Chúng con trải sa mạc cho những mảnh đời quạnh quẽ
Nâng nhẹ hoa hồng rạch nát mặt thi nhân
Chúng con tự hào vì lãng phí mùa xuân
Giết hạnh phúc khi cuộc đời cứ hoài mong hạnh phúc.
Hỡi Tôi Tớ Khổ Nhục
Hỡi Tử Tội Muôn Đời
Hỡi Người đã không nỡ bẻ cây lau dập rồi
Không nỡ tắt tim đèn còn khói
Người có thể cho xương khô lên tiếng nói
Cho đá xanh kể chuyện đọa đầy
Người sẽ đến cáo buộc con bên bờ giếng này
Hay sẽ cho con xem những dấu đinh muôn thuở
Mấy mảnh áo chia nhau không bao giờ tạm đủ
Một nụ hôn khô khốc, mưu toan
Hay Người sẽ đưa con về Bê-lem
Đêm giá lạnh như thế
Người đàn bà bụng mang dạ chửa như thế
Những cánh cửa đóng đánh sầm như thế
Chúng con luôn luôn tàn ác như thế.
Hỡi Người Cha đã ứa lệ
Thương chúng con như đàn chiên bơ vơ không người dẫn đường
Phải chăng Người đã chạnh lòng thương
Vì hiểu rõ những nẻo đường Hờ Hững
Vì biết có những tâm hồn vất vưởng
Những tấm thân không chỗ gối đầu
Người bên nhau muôn thuở chẳng tìm nhau
Biển đã xanh dâu chẳng hết đâu sỏi đá.
Hỡi Người Lữ Khách trưa nào dừng chân thăm một người hèn hạ
Chẳng nghĩ câu đài gương soi đến dấu bèo
Chỉ biết mình có Tin Vui và đời có kẻ nghèo
Nghèo tình thương trong lòng mến
Nghèo chân lý mong sáng soi
Con còn ngồi đây bên bờ giếng đơn côi
Trưa nắng cháy cho lòng khao khát lắm
Những giếng nước của cuộc đời chát mặn
Máu, mồ hôi, nước mắt điêu linh
Xin cho chúng con một giọt nước trường sinh
Một hạt nhỏ mầm tình thương thượng giới
Để mọc lên những đồng xanh tươi mới
Một cõi người ta hồn hậu, an hòa
Tình anh em sống chung một nhà
Bao tốt đẹp
Biết bao là tốt đẹp
Như dầu thơm trên đầu A-a-ron
Như sương trinh trên đỉnh Héc-mon
Người lại trảy hội vui muôn nẻo đường xuôi ngược.
Kìa châu ngọc của Hòm Bia Giao Ước
Hỡi chân đèn bảy ngọn menorah
Con vẫn thấy sáng lên ở xa xa
Niềm hy vọng cho trận đời oan trái.
Con yên lòng ngồi lại
Sa-ma-ri
Giếng nước sầu bi
Qua giờ này chờ sang giờ khác
Mong tràng đạc, chuông rung và nhã nhạc
Trên song loan ngự giá Vua Bình An.