NGUYỄN THỊ MAI
Tên thật: Maria Nguyễn Thị Mai, sinh ngày 20 tháng 6 năm 1955, tại Gia Lâm (Nay là Quận Long Biên) Hà Nội, rửa tội năm 1955, tại Nhà thờ Lớn Hà Nội.
Tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hà Nội 1 năm 1977.
Đã qua dạy Cao đẳng Sư phạm 15 năm, công tác Hội phụ nữ Trung ương 17 năm.
Có thơ đăng báo từ năm 1976. Đến nay đã có 11 tập thơ, 3 tập truyện ngắn. Có nhiều giải thuởng văn học từ trung ương đến địa phương. Hiện là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Thơ thiên về tình cảm, chủ yếu phản ánh thân phận những con người bất hạnh, chịu nhiều nỗi khổ đau ngang trái. Nhất là phụ nữ và trẻ em.
Email: maihoiphunu@yahoo.com
Đt: 0982-055-620
MÃI MÃI BIẾT ƠN CHÚA
Tôi yêu thơ từ bé. Thơ truyền vào tôi từ lời ru của bà ngoại và của mẹ. Tôi lớn lên trong xóm đạo nghèo và khuôn phép. Khi biết đọc biết viết, tôi đã đọc rất nhiều chuyện thơ Nôm khuyết danh, trong đó rất thuộc chuyện “Ông Thánh A-lê-xù” do bà do mẹ bắt đọc cho nghe sau những buổi tối đi lễ nhà thờ về. Từ thơ bé, tôi đã coi Chúa là tuyệt đỉnh của sự linh thiêng. Mong muốn khát vọng điều gì tôi luôn thầm cầu xin Chúa. Làm điều gì xấu tôi luôn lo sợ Chúa trừng phạt. Bà và mẹ tôi là khuôn mẫu của lòng nhân hậu, bao dung đã truyền cho tôi tình cảm với Chúa và Chúa là nguồn cảm xúc chân tình cho tôi làm thơ. Vì thế, khi viết thơ về bà ngoại, tôi luôn gắn bà với những gì thuộc về Chúa như lòng yêu thương nhân hậu, sự dịu dàng và lối sống đạo đức, nghiêm cẩn…
Tôi viết nhiều bài thơ, trong đó thơ về Chúa không nhiều, nhưng tôi tin một điều, bây giờ vẫn tin, rằng: Tất cả thơ tôi là do Chúa hiển linh sáng tạo. Vì thế tôi mãi mãi biết ơn Chúa.
HOA NÚI
Tôi gặp hoa bất ngờ trong ban mai. Bấy giờ Giêng Hai sương muối vãi long lanh đầu ngọn cỏ, cao nguyên trải một vùng xanh nắng gió, hoang vắng mình tôi khẽ lạc chân vào. Hương mách đường đi trong nôn nao. Mắt thắc thỏm đón muôn hồng nghìn tía. Nếu là cúc, là lan, là hồng hay là huệ… thì hương thơm tuyệt thế đoán ra rồi.
Nhưng bàng hoàng ngơ ngẩn hồn tôi. Trắng tinh khiết một bờ hoa kỳ mỹ. Ai vãi sao vào trời đêm Hạ chí thì trước tôi hoa ấy có khác nào. Tôi như người đi nắng cháy khát khao, quá vội xuống vục vào hương dịu mát. Trong đắm say tôi buột lời ca hát, nỗi yêu hoa không giấu nổi lòng mình.
Nốt nhạc cuối cùng ba chấm lặng thinh. Môi mấp máy gọi hoa lời tha thiết. Nhưng chợt nhận ra mình đâu đã biết, tên của hoa có thật trên đời.
Hồn hậu nồng nàn hương sắc quấn quanh tôi, không đánh đổi cơn mưa lành gió mát. Cứ hiền dịu vô tư, em hết mình thảo thơm ngào ngạt, vạn cánh hương đêm đến rũ thầm. Bởi thế mà tôi đã lặng câm. Cắn giập môi không gọi là hoa dại. Không dám chìa đôi bàn tay ra hái ngàn trinh nguyên thanh khiết của rừng.
Tôi trở về, tôi hoá người dưng. Hoa ở lại rừng thơm vào nắng gió.
Và từ đấy hồn tôi bỏ ngỏ, chờ đêm đêm hoa núi lạc hương vào.
NGUYỄN THỊ MAI