TRẦN PHƯƠNG NHÃ

TRẦN PHƯƠNG NHÃ

TRẦN PHƯƠNG NHÃ
 Tên thật: Maria Trần Thị Phương Nhã - Bút danh: Cỏ Dại - Sinh ngày: 13 tháng 01 năm 1984, tại giáo xứ Chính Toà, Hải Phòng - Công việc hiện nay: Giáo viên.
Email: mafilu76411@gmail.com,
cucxuongtpn@yahoo.com
TÔI HÁT HỘ NGÀI NHỮNG KHÚC TÌNH CA
“Có những phút giây đời người, tôi đã gặp một Giêsu của thành Nazaret và Ngài nhờ tôi hát hộ Ngài những khúc tình ca”
 Có một lần tôi tự hỏi mình, vì sao tôi làm thơ. Thi ca dường như không còn được ưa chuộng ở thế hệ của tôi, thế hệ của internet, của nhạc thị trường. Sao tôi lại làm thơ, mà -còn là thơ Đạo? Chẳng ai có thể nhận ra chút gì đó đồng điệu giữa hồn thơ Cỏ Dại và con người tôi bằng xương, bằng thịt – thật là hai mảng màu đối lập của một bức tranh.
 Tôi thường làm thơ và nhận ra Chúa khi ngồi một mình trước màn hình máy tính lúc nửa đêm. Khi xung quanh tôi không còn những hấp dẫn của cuộc sống bên ngoài thì Ngài đến, làm con người thật sự nơi tôi sống dậy. Và tôi đã gặp Ngài từ trong chính những vần thơ. Không phải một Thiên Chúa quyền uy của thuở hồng hoang tạo dựng, một Thiên Chúa dựng lên vũ trụ từ hư không, tôi đã gặp một Giêsu con người, một Thiên Chúa với chiếc bào và những cây đinh của người thợ mộc. Khi đó, những vần thơ cứ tự bật ra như nó vốn đã nằm sẵn trong tâm trí tôi tự bao giờ. Tôi muốn dùng thi ca để vẽ nên bức chân dung Chúa Giêsu trong tôi, một Chúa Giêsu của đời thường như tôi đã gặp.
 Tôi không dám nhận mình là một thi sĩ, tôi chỉ là một người hát hộ Chúa bài tình ca mà Chúa viết trong tôi, bài tình ca của tình yêu thương và sự thuỷ chung nơi Thiên Chúa. Tôi đã từng viết rằng:
“Chúa chọn con làm một người hành khất
Đi giữa cuộc đời kể câu chuyện tình yêu
Từ lúc tinh mơ tới khi nhạt nắng chiều
Xoè bàn tay xin từng người xuôi ngược
Xin chút tin yêu, xin lấy niềm mơ ước
Trong gió yên bình xin lấy chút bão giông”
 Và tôi đã nhận ra, chỉ bằng những vần thơ, tôi mới được sống đúng với tâm hồn mình, được đối mặt với những tình cảm thực sự, với những nỗi đau, những kiếm khuyết của bản thân mình chứ không phải là cố gắng gồng mình lên để thể hiện với cuộc đời. Tôi có thể nói hết những điều mình nghĩ, những cảm xúc thực sự mà tôi đã không dám thừa nhận trong cuộc sống đời thường. Cũng chính trong những vần thơ ấy, tôi đã kể về Thiên Chúa của tôi, một Thiên Chúa đã học yêu bằng tình yêu của con người và đã yêu, đã được yêu như một con người. Tôi đã thấy sự vĩ đại nằm trong những điều tưởng chừng là nhỏ bé. Thiên Chúa của tôi không chỉ làm phép lạ khi Ngài hoá bánh ra nhiều, khi Ngài thể hiện quyền năng dẹp yên sóng gió hay chữa lành cho những bệnh nhân. Tôi nhận ra sức mạnh tột cùng của tình yêu khi thấy một Đức Giêsu gượng dậy sau nhiều lần vấp ngã, không phải cho Ngài mà cho những kẻ Ngài yêu. Và tôi chợt hiểu điều Ngài muốn nói với tôi, điều Ngài chờ đợi nơi tôi.
 Có một lần, khi tôi làm bài thơ “Nói với Giuđa”, tôi đã mượn lời Đức Giêsu khi Ngài phục sinh để hỏi
 “Con nghĩ gì ơi hỡi Giuđa?
Sao chẳng tin Thầy yêu con nhiều thế.
Cứ khóc đi cho khô dòng lệ
Rồi quay về tình mến chẳng phôi phai”
 Khi đọc những dòng đó, có nhiều người đã phản đối rằng phải chăng tôi đang tiếp tay cho tội lỗi, đang xui con người tiếp tục phạm tội vì Thiên Chúa nhân lành sẽ thứ tha tất cả. Có một người đã nói rằng Giuđa kẻ bán linh hồn cho quỷ thì không thể nào được tha thứ. Và lúc đó, một ý nghĩ chợt nảy ra trong tôi. Phải, Giuđa đã bán linh hồn cho quỷ nhưng chính chúng ta cũng vậy, có lẽ nào mỗi lần chúng ta phạm tội lại chẳng phải một lần chúng ta đem cầm cố linh hồn mình cho Satan để đổi lấy những gì chúng ta mưu cầu đó sao. Nhưng Thiên Chúa có bỏ ta đâu, Ngài vẫn cần sự cộng tác của chúng ta trong việc chuộc lại linh hồn của chính chúng ta. Ngài cần chúng ta ít nhất là sự tin tưởng, tin tưởng giao cho Ngài tấm giấy biên nhận linh hồn là bằng chứng để Satan thấy rằng Thiên Chúa vẫn có thẩm quyền trên linh hồn ấy chứ không phải chúng ta đã bán đứt nó cho quỷ dữ, để Ngài có thể giúp chúng ta chuộc lại những gì đã mất dù phải trả bằng một cái giá quá đắt là máu thịt của Ngài. Thiên Chúa vẫn chờ đợi chúng ta nhưng Ngài không thể đưa chúng ta về Thiên Đàng khi chúng ta cứ khăng khăng chọn cho mình hoả ngục. Ngài cần nơi chúng ta ít nhất là một bàn tay, một bàn tay để Ngài có thể nắm lấy mà kéo chúng ta lên khỏi vũng lầy mà chúng ta tự nhảy vào rồi vùng vẫy trong tuyệt vọng.
 Tôi gửi vào thơ tất cả những cảm nghiệm của mình về tình yêu, về Thiên Chúa như một sự ủi an cho những thất bại, những khiếm khuyết của chính bản thân mình. Dù chẳng sống được như những gì mình đã viết nhưng cũng không quên rằng mình đã dám ước mơ, dám nhận ra để cố gắng hoàn thiện bản thân mình trên con đường trần gian.
TRẦN PHƯƠNG NHÃ

 

THEO THẦY ​​​​​​​

  •   17/08/2021 09:33:00 PM
  •   Đã xem: 443
  •   Phản hồi: 0

LỜI RU BÊN THẬP TỰ GIÁ ​​​​​​​

  •   17/08/2021 09:32:00 PM
  •   Đã xem: 541
  •   Phản hồi: 0

NGHỊCH LÝ ​​​​​​​

  •   17/08/2021 09:30:00 PM
  •   Đã xem: 411
  •   Phản hồi: 0

GIẤC MƠ CỦA GIÓ ​​​​​​​

  •   17/08/2021 09:28:00 PM
  •   Đã xem: 434
  •   Phản hồi: 0

NÓI VỚI CHA ​​​​​​​

  •   17/08/2021 09:27:00 PM
  •   Đã xem: 438
  •   Phản hồi: 0

ANH HÙNG ​​​​​​​

  •   17/08/2021 09:23:00 PM
  •   Đã xem: 456
  •   Phản hồi: 0

CÂU CHUYỆN MẠO GAI ​​​​​​​

  •   17/08/2021 09:21:00 PM
  •   Đã xem: 452
  •   Phản hồi: 0

QUÊ HƯƠNG ​​​​​​​

  •   17/08/2021 09:17:00 PM
  •   Đã xem: 438
  •   Phản hồi: 0

MẸ ​​​​​​​

  •   17/08/2021 09:15:00 PM
  •   Đã xem: 411
  •   Phản hồi: 0
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây