Tên thật là Trần Đình Thi, sinh năm 1941, tại Nam Định - Tốt nghiệp Đại Học Khoa Học Sài Gòn -
Là thầy cũ dạy toán tại một số trường trung học nơi anh ở và cũng là giảng viên môn vật lý cho một phân
khoa Khoa học trước năm 1975.
Đã cộng tác với Văn Nghệ, Tiền Phong, Bông Lúa, Phụ Nữ Ngày Mai, thập niên 1960.
Anh làm thơ hướng về Chúa từ ngày còn là sinh viên ở trung tâm Đắc Lộ, 1966. Anh đã khuyến
khích vợ và hai con lãnh bí tích Thánh tẩy, nhưng riêng anh, đến giờ này vẫn chỉ mới là một người bạn
đồng hành với các Kitô-hữu.
Tuyển tập duy nhất kỷ niệm 45 năm duyên thơ là tập “Thoảng bóng hoa buồn” (2004).
TRẦN UYÊN THI
TÂM TÌNH CHIA SẺ
Tôi còn nhớ là vào hè năm đó, Năm Thánh Đức Mẹ 1958, tôi vừa thi xong bằng BEPC (bằng
trung học đệ nhất cấp của trường Pháp), đã cùng với các bạn trong xóm rước kiệu Đức Mẹ đến khắp
mọi gia đình Công giáo trong thành phố. Tôi đã thuộc kinh Kính Mừng, kinh Lạy Cha và một số bài
thánh ca.
Năm 1966 chiến tranh bùng phát mãnh liệt quá, cơ may lắng dịu là không thể. Khi đó tôi
đang là sinh viên năm cuối tại Đại học Khoa Học Sài Gòn, viễn cảnh được học ra trường thật là
mong manh. Trong bối cảnh này tôi đã đem vào thơ mình hai câu của một bài Thánh Ca
“Mẹ ơi đoái thương nước Việt Nam.
Trời u ám chiến tranh điêu tàn…”
Niềm tin vào tương lai trong tôi đã mòn mỏi, tôi chỉ còn biết kêu cầu đến Đức Mẹ. Từ đó
lác đác trong thơ tôi âm vang những câu kinh, lời nguyện và thấp thoáng hình tượng Chúa, giáo
đường, … dù còn nhạt nhòa, song đầy cảm xúc yêu thương, hy vọng:
. . “Mai này Chúa trở về chưa
Nước trời Ngài đón ta vừa nghìn năm”
Bạn thân quí, như thế tôi đã bộc bạch cùng bạn cơ duyên nào đã đưa tôi đến với thơ Công
giáo, điều mà bạn luôn muốn biết đối với một người ngoại đạo như tôi.
Chắc bạn sẽ “phong” luôn: “Vậy đến bao giờ anh mới chịu về làm con cái Thiên Chúa?”
Đến bao giờ thì tôi không biết, nhưng tôi biết, được làm (không phải chịu làm) con Thiên Chúa
là một hồng ân lớn lao.
Người làm thơ, yêu thơ phải là người sáng tạo, thảnh thơi trong hành động và tự do trong
tư tưởng. Vậy xin cho tôi được mơ về một con đường riêng cho mình để đến với Chúa, và xin bạn
hãy cùng tôi cầu nguyện để ta sớm được trải nghiệm về sự bình an của Thiên Chúa vì: “… Bình an
của Thiên Chúa là bình an vượt lên trên mọi hiểu biết và sẽ giữ cho lòng trí anh em được kết hợp với
Đức Giêsu Kitô” (Pl 4, 6-7)
TRẦN UYÊN THI
Đà Lạt 3-2012