TRỊNH TÂY NINH
Tên thật: Maria Trịnh Thị Hân - Bút Hiệu: Trịnh Tây Ninh,
Ái Miên, Duy Hân - sinh ngày 23 tháng 9, 1960 - Thích Thơ,
Nhạc, Đọc sách, làm Slide show - Nhận giải thưởng về thơ
năm 1982 do báo Tự Do tại Indonesia tổ chức (Linh Mục
Gildo Dominici Đỗ Minh Trí chủ trương)
Hiện sống tại Toronto, Canada.
Góp bài trên các Trang Webpage:
Vietcatholic.net, DungLac.org, Báo Chân Lý Canada, các Đặc
San Giáo Xứ, Đặc San Địa phương, Thăng Tiến Hôn Nhân
Gia Đình, Báo VietTimes, Thời Mới, Thời Báo Canada, các
chương trình Chuyên Đề, xã hội, hội luận... Thực hiện nhiều
Slide show danh ngôn, ca nhạc trên YouTube.com,
Email: duyhan@rogers.com
MONG MANH NGỌN CỎ
Tôi may mắn sinh ra trong gia đình “đạo nằm”, không
phải “đạo đứng”, nghĩa là được mẹ ẵm nằm ngửa đem đến
nhà thờ, không phải tân tòng tự đứng khi chịu phép rửa. Nhờ
thế, ngày còn bé ở Tây Ninh, sáng nào tôi cũng theo mẹ đi
lễ sớm. Bố tôi hay trêu “thánh mẹ, thánh con”, nhưng thật
ra tôi đi lễ chỉ vì không dám cãi lời mẹ, chứ niềm tin và hiểu
biết về Chúa rất lờ mờ.
Lớn lên lại càng tệ, tôi lười đọc kinh, ngại xem Kinh
Thánh, đi lễ ngày Chúa Nhật vì luật lệ, chẳng phải vì muốn
đến thăm Chúa. Thỉnh thoảng có ngày phải đi lễ hai lần, tôi
tiếc thì giờ và có cảm giác mình đã “đóng thuế” gấp đôi!
Tôi chỉ thuộc vài kinh rất thông dụng.
Biết mình lười biếng, ươn hèn tội lỗi nhưng không sửa
được. Tôi biết Chúa buồn mình nhiều lắm, chỉ mong với
lượng hải hà, Chúa hiểu tôi luôn tin tưởng và cần Ngài nâng
đỡ, ủi an.
Khi viết chuyện, làm thơ cũng thế, ít khi nào tôi làm
được bài thơ đạo đức cho Chúa. Nhiều khi báo Nhà Thờ cần
bài, tôi gắng đóng góp nhưng rất gượng ép.
Tuổi trẻ qua đi, tôi bắt đầu thấm thía, thất vọng về mình.
Tôi suy tư nhiều hơn về Tình Yêu Thiên Chúa, cảm tạ tình
Ngài dành cho tôi, bắt đầu biết sợ, biết nghĩ tới cái chết...
Tôi vẫn lười đọc kinh, nhưng tôi thì thầm với Chúa Mẹ
thường xuyên hơn, nhất là những khi chán ngán thế thái
nhân tình, giận chồng hờn con. Tôi hay to nhỏ với Chúa:
Chúa thấy không, con đã cố gắng mà chuyện lại xảy ra như
vậy, như vậy ... đó. Mỗi lần “méc” với Chúa xong, tôi thấy
nhẹ nhàng hơn, được ủi an hơn.
Tôi không nghĩ mình thuộc loại lãng mạn, nghệ sĩ, dù tôi
cũng có vẻ yêu thơ mến nhạc. Cuộc sống dạy tôi phải thực
tế, tính toán cho nhanh. Việc làm hàng ngày của tôi dính
liền với hóa đơn, con số, nhưng có lẽ tôi cũng dễ mủi lòng,
hay buồn khi gặp một hình ảnh, hoàn cảnh nào đó. Thỉnh
thoảng tâm hồn cũng dao động vì một hành động ân cần,
một cử chỉ độ lượng... Vài người bạn khi đọc một số bài thơ
buồn tôi làm, đã cười chọc quê, cho là tôi hay thương vay
khóc mướn, “chuyên trị thất tình”.
Cũng may nhờ sợ Chúa, tôi kiểm soát mình hiệu quả
hơn. Cảm ơn Chúa đã hiện hữu và dạy tôi ít nhất phải giữ
lề luật căn bản của Người. Thế nhưng tôi biết đức tin và đời
sống tâm linh mình yếu đuối, mong manh còn hơn ngọn cỏ.