Đồng Xanh Thơ Sài Gònhttp://dongxanhthosaigon.com/uploads/lo.png
Thứ tư - 21/09/2022 22:14
TIẾNG ĐÀN MANG NGỌN LỬA TRÁI TIM
Có một gã mù đến công viên Chiến Thắng
Một bàn tay của gã,
Đã bị bỏ lại nơi chiến trường ác liệt
Gã ngồi đó, gảy đàn ghi-ta trong nắng sớm
Những bông hoa mùa xuân vừa chớm
Cứ rạo rực nghe tiếng đàn mang ngọn lửa trái tim.
Bỏ mặc quả bóng tròn chơ vơ bên bụi cỏ,
Mấy thằng nhỏ nhìn gã mù ngưỡng mộ
Người đàn ông gảy đàn với một cây thẻ gỗ
Cột ở đầu cánh tay đã mất một bàn tay.
Một thằng bé mập ù, bước chân len lén
Nhẹ đặt thỏi sô-cô-la bên cạnh gã mù
gã mỉm cười
thằng bé dáng gầy ghé tai người đàn ông nói nhỏ:
"Wow! Chú gảy đàn rất tuyệt!"
Gã mù mỉm cười sung sướng.
9/1/2008
Vũ Thủy
Viết về một trong những người bạn của tôi.
Gã mù trong bài thơ "Tiếng đàn mang ngọn lửa trái tim" là một trong những người bạn
của tôi. Anh ấy tên là Công Nghĩa, lúc 17 tuổi, trong một lần đi cuốc rẫy đã bị lựu đạn nổ
làm cụt mất một bàn tay và mù cả đôi mắt. Một hôm, anh gọi điện cho tôi bảo rằng anh
đang rất trống vắng, anh ngỏ ý muốn đến chơi đàn cho tôi nghe. Tôi nhiệt tình mời anh
đến nhà, sau khi trò chuyện một lát, anh đàn cho tôi nghe suốt buổi sáng hôm ấy. Tôi bảo
anh cứ chơi đàn tự nhiên trong khi tôi sờ vào cánh tay cụt của anh để xem anh gảy đàn
thế nào. Anh Nghĩa đã cột một que tính vào đầu mỏm tay cụt và dùng nó để gảy đàn, tay
trái của anh bấm trên cần đàn. Thực ra tiếng đàn của anh rất thô và có nhiều lỗi, nhưng
thỉnh thoảng tôi vẫn hát theo tiếng đàn để cổ vũ anh.
Một lần trong trại hè Kết Thân dành cho người có hoàn cảnh đặc biệt, tôi đã khuyến
khích anh lên sân khấu biểu diễn. Lần đó Ban tổ chức đã tặng cho anh một giải khuyến
khích. Có lẽ đó là vì anh đã nỗ lực vượt qua cái khiếm khuyết của mình để làm những
điều mà người không khiếm khuyết đã làm chứ không phải vì anh đã chơi đàn hay. Vả lại
anh không có điều kiện để được học chơi đàn như nhiều người khác. Anh phải đi bán vé
số kiếm sống từ sáng sớm đến tối khuya mới về nhà.
Mỗi lần có dịp đi đâu đó cùng những người bạn khuyết tật, tôi thường thấy anh vác cây
đàn ghi-ta trên vai, một tay bám vào vai người đi trước. Những lúc ấy tôi thường thầm
nhủ giá như có ai đó dạy cho anh chơi đàn một cách bài bản hơn thì tốt biết bao.
Anh Nghĩa là một người rất hiền lành, có lần anh đã tâm sự với tôi:
-Mình là anh lớn trong nhà mà không làm được điều gì lớn lao, mình phải cố gắng sống
làm gương cho em mình noi theo.
Tôi thấy điều đó anh đã và đang thực hiện. Với anh, có lẽ cây ghi-ta là người bạn thân
duy nhất gần gũi và là niềm tự hào cho anh trong cuộc sống cực kỳ khó khăn và một
tương lai mịt mờ của anh.
Những điều tôi đã viết trong bài thơ "Tiếng đàn mang ngọn lửa trái tim" là những điều tôi
mong ước mọi người đối xử với nhau cũng đẹp như thơ. Những bông hoa còn biết rung
động trước tiếng đàn của một gã mù đã cụt mất một bàn tay. Các bạn biết người bị cụt
một bàn tay chơi đàn đã khó mà người ấy còn bị mù thì việc ấy sẽ khó khăn đến thế nào?
Một thằng bé mập ù vì tham ăn, đã biết chia sẻ thanh Chocolate của nó cho gã mù, một
thằng bé gầy ốm không có gì để cho thì có món quà tặng là lời khích lệ. . . Anh Nghĩa sẽ
cảm nhận được bước chân len lén của thằng bé, tiếng chạm nhẹ của thanh chocolate bên
cạnh anh bằng cách lắng nghe. Anh mỉm cười sung sướng vì sự động viên của thằng bé
gầy ốm, vì tấm lòng yêu thương của nó, chứ anh biết anh chơi đàn chẳng tuyệt... giá mà
cuộc sống chỉ toàn những bông hoa và những thằng bé mập ù, những thằng bé gầy ốm ấy,
thì đẹp biết mấy!?
Vũ Thủy