Đồng Xanh Thơ Sài Gònhttps://dongxanhthosaigon.com/uploads/lo.png
Thứ năm - 27/06/2024 21:42
KINH BUÔNG THÁP CỔ*
Tháp cổ Kinh buông thành kính tháng năm Quy nạp khí trời tin vui sử tích Chùm tơ Kinh buông tưởng đã nín câm Cách thế nào hồn thơ chưa viên tịch!
Ồ! Giai điệu xưa ẩn sắc tranh rêu Uyển chuyển linh hồn sáng trưng dạ ngọc Đã khát khao! Bao nỗi niềm bật khóc Tâm xưa gieo nay mời mọc dấu chân
Cổ thạch ngàn năm phong nguyệt tạc thân Trường điện toả phơi mình trần nắng lửa Vó ngựa in vạn bóng hình bao thủa Tàn chiến chinh anh linh thác về đâu?
Giọt Kinh buông hẳn đá phiến đợi lâu Người lữ khách trước ngàn dâu biến đổi Chạm Càn Khôn cúi mình xin ơn gọi Ẩn hoàng hôn nắng cuối dọi khai minh!
Kinh buông kín mắt tháp khép hàm thinh Dấu cô lệ đỏ son tình thương khóc Bao linh hồn kẻ đi ngang về dọc Đã thành danh hay đã sớm vàng thu?
Tháp cứ reo Kinh buông lời huấn dụ Phế tích này chẳng cư ngụ muôn năm Nhưng trăng sáng những ngày rằm chiếu dọi Trải lụa vàng đón Đức Chúa đến thăm.
Dã Tràng Cát Hadley MA 26/6/2024, cảm hoạ thơ Duy Phạm qua thi phẩm “Chiều Bên Tháp Cổ”.
(*) Tháp Phú Lốc còn có tên gọi là tháp Thốc Lốc, tháp Phốc Lốc, hay tháp Vàng (Tour d'Or) như những nhà nghiên cứu người Pháp đã gọi là một ngôi tháp Chăm Pa cổ hiện còn tồn tại tại làng Phú Thành, Phường Nhơn Thành, Thị xã An Nhơn tỉnh Bình Định.
C H I Ề U B Ê N T H Á P C Ổ
Những viên gạch cù trên tháp cổ ngàn năm Lở lói xói mòn niềm tin chứng tích Những viên gạch cù trên tháp cổ lặng câm Mặc tiếng tru âm binh của bầy dơi trong đêm trừ tịch
Kìa , vũ điệu Chàm uốn lượn giữa tường rêu Tay vẩy chân co đều như xâu chuỗi ngọc Những đêm hời thinh âm như tiếng khóc Văng vẳng lời ru mời mọc khách dừng chân
Kìa , tượng thần loang lổ khắp châu thân Tay sấp ngửa giữa trần ai khói lửa Tiếng ngựa hí rền vang một thủa Biệt kinh kỳ xung trận mạc về đâu
Hỡi gạch cù mòn mỏi đã bao lâu Mà dửng dưng trước bể dâu dời đổi Giữa sương khói mù tăm lời réo gọi Âm binh về trong nắng dọi bình minh?
Gạch cù mòn sao cứ mãi lặng thinh Trong giấc ngủ lời trần tình than khóc Kiếp ma hời nhớ chăng thời ngang dọc Trơ gan làm gì tuế nguyệt đã thiên thu.?
Thì cứ ngủ gạch cù rêu huyết dụ Lủng lẳng làm gì bầy dơi ngụ ngàn năm Thôi đừng khóc những đêm rằm trăng dọi Vọng tiếng ru hời neo lữ khách về thăm?