ĐINH THIỆN PHƯƠNG

ĐINH THIỆN PHƯƠNG

ĐINH THIỆN PHƯƠNG
 Tên thật: Martinô Đinh Thiện Phương - Sinh ngày: 18-8-1983 - tại Sài Gòn - hiện ở: 30/12 Hưng Hóa Phường 6 Quận Tân Bình TP.HCM
ĐTDĐ: 0902-864-054
Email: thienphuongvh@yahoo.com
TÔI CẦN CHÚA
 Nhiều năm trước, trong giờ học Giáo lý, tôi hỏi anh giáo lý viên: “Tin là thế nào?”, anh đáp ngay: “Tin là khẳng định, là đoan chắc về điều gì đó”. Tôi lại tươi cười bảo: “Thế thì làm sao mà lại mất được Đức Tin? Ai ngăn cấm được mình tin đâu ạ?”. Phải, làm sao mất được Đức Tin? Người ta có thể đe dọa, khống chế, bách hại ta, nhưng làm sao bắt ta hết tin? Anh giáo lý viên cũng gật gù: “Nhưng mà thực tế thì nó khác lắm, chả biết nói làm sao, đại khái là nó khác lắm…!”
 Tháng ngày trôi qua, tôi mới hiểu ra, không có gì khó bằng giữ được Đức Tin. Không ai, không một ai có thể cướp được niềm tin của ta, nhưng chính ta sẽ vất bỏ niềm tin ấy, một cách thật nhanh chóng.
 Tôi đã hàng trăm lần vất bỏ niềm tin, tôi tin tôi có thể làm vĩ nhân và tôi đã từ bỏ điều này chỉ trong ba hôm. Tôi tin tôi sẽ thành một vị Thánh nhưng điều này cũng không lâu hơn một tuần. Tôi tin tôi có một tiềm năng thơ văn chấn động địa cầu, rồi một hôm nào đó, có nhà thơ vĩ đại bắt được tập văn của tôi, và thế là tôi trở nên vĩ đại hơn cả ông ta. Thế mà đến giờ, chỉ có mình tôi là say mê tác phẩm của tôi, còn nhà văn vĩ đại kia vẫn chưa xuất hiện… May mắn thay, tôi vẫn còn niềm tin vào Thiên Chúa! Nhiều lúc tôi tự hỏi, phải chăng đây là tin, hay chỉ là vì gia đình tôi, bạn bè tôi, bác tổ trưởng và cả phường tin như thế nên tôi không dám không tin?
 Người ta hay lo rằng tiền bạc giàu sang sẽ làm mất Đức Tin, nhưng cuộc đời cho tôi thấy đau khổ mới đúng là liều thuốc thử Đức Tin công hiệu nhất. Tôi đã sống trong những đêm trường đầy lo âu, những giai đoạn tăm tối phủ kín bóng đời. Đến nỗi, như Jean Paul Sartre, có khi tôi phải thốt lên: “Đau khổ đời ta thật là vô ích”.
 Trong sự bế tắc và buồn chán, tôi gửi tâm tình vào những vần thơ. Tôi không mong ai đọc cả, tôi muốn viết để gửi nó lên trước nhan Thượng Đế, để Người hiểu nỗi buồn của tôi. Hình ảnh Thập giá với Con Người trần trụi treo trên đó dường như là niềm hy vọng không chỉ cho tôi, mà cho tất cả chúng tôi! Chúng tôi không đợi chờ Con Người trần trụi kia sẽ bước xuống khỏi Thập Tự, phất tay một cái và chúng tôi ở nơi bình an viên mãn! Chúng tôi chỉ nuôi niềm an ủi rằng, đau khổ là thứ không ai tránh được, Chúa Trời cũng không tránh, vậy thì chạy trốn điều không thể trốn quả thật ấu trĩ. Ngay mỗi phút giây trong hiện tại, có hàng triệu người đang đau khổ bên ta. Đau khổ sẽ vơi đi khi những người khổ đau biết đứng lại bên nhau! Đau khổ gặp được một ý nghĩa khi được chia sẻ với nỗi đau khổ của Đấng chịu đóng đinh trên Thập giá.
 Nếu không có Thiên Chúa, tôi sẽ thảm bại với những cám dỗ tưởng chừng ngớ ngẩn nhất. Nhiều lần tôi chẳng muốn tin là có Thiên Chúa và sự Phục Sinh, nhưng biết làm sao, Thiên Chúa vẫn ở đó, dù tôi có tin hay không. Đến nay, tôi không còn dám chắc về độ mạnh của Đức Tin nơi mình, tôi có thể không vững tin nhưng có một điều mà tôi luôn cảm nhận một cách chắc chắn: Tôi cần Chúa!
ĐINH THIỆN PHƯƠNG

 

HOÀNG HÔN ĐAU THƯƠNG ​​​​​​​

  •   15/08/2021 10:37:00 PM
  •   Đã xem: 480
  •   Phản hồi: 0
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây