Tên thật: Gioan Baotixita Đỗ Văn Tích - Bút danh: Đỗ Văn và Tiểu Muội - Sinh ngày 10-09-1951, tại Ninh Bình. Giáo viên môn văn Địa chỉ: 124/1B, Gia Tân 2, Thống Nhất, Đồng Nai - Điện thoại: 061-3764-856 – Email: tichdo1951@yahoo.com.vn Đang cộng tác với: Đồng Xanh Thơ ( Dũng Lạc), ĐXT Xuân Lộc, Thi Ca Cầu Nguyện, Chương Trình Mục Vụ Chuyên Đề TGP Sài Gòn.
Là giáo dân của giáo xứ Bạch Lâm, Giáo Phận Xuân Lộc, tôi sinh ra ở miền Bắc xa xôi, nhưng lớn lên, trưởng thành tại miền đất đỏ hiền lành và thắm đậm tình người, tình Chúa bao la Gia Kiệm thân thương. Từ khi di cư vào Nam đến nay, tôi đã chọn nơi này làm quê hương. Đất lành chim đậu, quê tôi với những tháp chuông nhà thờ cao vút, sáng chiều ngân nga làm rung động lòng người. Tuy bị thương tật vì chiến tranh, mất bàn tay phải, nhưng bù lại, Thiên Chúa và Mẹ Maria đã yêu thương, quan phòng luôn giúp đỡ tôi. Cuộc sống của chúng tôi được Chúa ban cho hàng ngày dùng đủ, con cái đã khôn lớn, lập gia đình, đều là giáo viên và cuộc sống ổn định. Về tinh thần, chúng tôi được sớm tối cận kề nhà thờ, có điều kiện sống đạo, dạy bảo con cháu nên người tốt, trở thành những Kitô hữu tốt lành. Thật ra, trước năm 1975, tôi đã làm thơ về đạo, về xã hội, có vài tập thơ cho nhà trường. Thời đó, tôi dạy ở trường Trung Học Gioan 23 ở Mỹ Tho. Chúng tôi dùng thơ văn để nhắc nhở, hướng dẫn các em học sinh sống sao cho tốt, có lòng nhân ái vị tha, yêu thương, giúp đỡ nhau. Hiện thời, tôi đang dạy tại trường Trung Học Đông Du, khi có dịp, tôi vẫn mang thơ văn công giáo vào lớp (đây là khu vực mà 99% công giáo). Vì sống ở miền quê, khó khăn về thông tin, nên tôi ít biết về sinh hoạt tôn giáo ở các địa phương khác. May mắn thay, Chúa đã dẫn dắt tôi đến với vài cuộc thi thơ văn Công giáo và tôi được biết đến qua những giải thưởng. Tôi được mời tham gia Đồng Xanh Thơ và nhóm Thi Ca Cầu Nguyện. Tôi kể ra như vậy để thấy rằng tất cả đều do bàn tay Chúa quan phòng, sắp đặt, chỉ đường dẫn lối cho tôi. Tình yêu thương và lòng nhân ái của Chúa và Mẹ Maria đã củng cố đức tin cho tôi, các Đấng đã nâng đỡ, dìu dắt tôi từng bước đến với thi ca Công giáo, để tôi có điều kiện làm sáng danh Chúa và Mẹ. Tôi cảm nhận được chính đức tin làm trụ cột cho tôi, thúc đẩy tôi thêm lòng kính, tin, cậy, mến và giúp tôi sống bác ái hơn qua những vần thơ. Với suy nghĩ nông cạn này, tôi chỉ biết cố gắng sáng tạo, tìm tòi thật nhiều những lời hay, ý tốt, những vần điệu sao cho đẹp lòng Chúa và Mẹ, để ca khen, chúc tụng làm vinh danh các Đấng, để cuộc sống thêm ý nghĩa, sống có ích, sống cho Tin Mừng, được mọi người yêu mến và mến yêu mọi người như lời Chúa đã dạy. ĐỖ VĂN