GB. NGUYỄN QUỐC TUẤN
Tên thật: Gioan Baotixita Nguyễn Quốc Tuấn - sinh ngày 12-10-1980, tại Giáp Trung, giáo xứ Nghi Lộc, giáo phận Vinh - xã Diễn Hạnh, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An. Là chủng sinh khóa IX, Đại Chủng viện Vinh Thanh (Địa chỉ: xã Nghi Diên, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An), khóa học 2003-2012. - Sáng tác thơ đạo từ năm 1994.
Những báo và trang mạng đã cộng tác:
vietcatholic.org, giaophanvinh.net, dunglac.org,
hanhlinh.net, kinhthanhvn.org, tinmung.net, tinvui.org,
truyenthongconggiao.org, nghilocquetoi.net…
ĐTDĐ: 0984-490-378
Email: quoctuan1210@gmail.com,
tuannguyennl2000@yahoo.com
NHỮNG MÙA PHƯỢNG TRONG TIM
Tôi nhớ lắm, nhớ về bao mùa hoa đỏ ngày thơ. Tôi một mình lang thang trên cánh đồng Rộc Bưu, trên bãi Hoàng Nương để thả câu, bẫy chim và nhìn cánh đồng bát ngát xanh tươi, rồi nhìn bầu trời mênh mông vời vợi. Tôi đã biết yêu thiên nhiên với những gì đẹp nhất mà Thiên Chúa ban tặng. Tôi nhớ những đêm hè lộng mát.
Trước tượng đài Đức Mẹ trong sân nhà thờ giáo xứ Nghi Lộc quê nhà, tôi và nhóm bạn đồng trang đã dâng lên Mẹ những bông hoa tươi thắm nhất mà đội dâng hoa chúng tôi cất công hái được.
Trong bầu khí trang nghiêm của đêm dâng hoa, cả cộng đoàn giáo xứ cùng hát vang bài Hoa Lòng Con Dâng Mẹ Đây (Nhạc và lời: Như Trịnh). Ngày đó, tình yêu Thiên Chúa và mối dây liên đới cộng đoàn đã kết buộc trong tôi.
Những khát vọng đầu đời của tôi dần thành hình rõ hơn. Khung trời chốn thành thị đã làm tôi hiểu: tại sao cánh phượng cũ ép trong trang vở học trò năm ấy lại ứa lên màu khát vọng mãnh liệt đến vậy. Những con đường thành thị không có hoa phượng rợp trời như ở quê nhà; những con đường ngập bụi khói mờ của xe cộ, nhà máy; những con đường của lớp lớp đoàn người… Những con đường ấy có khi đã chắn ngang nẻo hồn nhiên nơi lòng tôi. Những con đường có hình bóng của bao dáng dấp yêu kiều... Và nhiều lúc tôi đã xao lòng! Đó là thời điểm tôi đã thốt nên lời thơ:
Đường con đi xa tít đến vô cùng
Chiều dần buông giục thân đơn cuống vội
Tham sân si giăng lối về bến đợi
Thờ thẫn giữa đường, con như khách vãng lai.
Nhưng cũng chính trên những con đường rực ánh đèn phố đô, tôi đã nhận ra bao hình người quằn quại đói khát, nhận ra bao em thơ lang thang cầu xin một thứ gì để lót lòng...
Nhiều đêm xa nhà trằn trọc, bức tranh đô thị hằn in dấu đỏ trong tôi. Tôi đã linh cảm một Bàn Tay Vô Hình đã đặt dấu đỏ ấy nơi trái tim nhạy cảm của tôi.
Và Ngài đến khi chiều tím nhạt màu
Gọi tên con bên lề đường tê lạnh
Dẫn con qua biết bao là ảo cảnh
Ngài dạy con: hạnh phúc là cho đi!
(Khi Ngài Đến)
Quê nhà lại đón tôi với màu hoa phượng ngập trời. Lòng người không khỏi bùi ngùi trước những đổi thay nhanh chóng của quê nhà. Dưới vòm trời hoa phượng ấy, biết bao con tim khát vọng đã không tiếc mình vì mảnh đất rất đỗi thân thương này; trong số đó, có nhiều tâm hồn đã vui hiến dâng dòng máu đỏ của mình cho hành trình đức tin của bao con người nơi xứ sở quê nhà. Còn tôi, tôi vẫn là đứa trẻ lang thang chốn thị thành về đây với hai bàn tay trắng, tôi đã làm được gì cho quê nhà?! Một con tim với màu phượng chói đỏ còn đó, ngày về tôi nghe những cung nhịp vồn vã hơn. Con người ta nhiều khi muốn chạy nhanh hơn chính mình?!
Rồi một ngày tháng Sáu, tôi tham dự kỳ thi tuyển vào chủng viện Vinh Thanh. Tự nhiên, tôi cảm thấy hồi hộp: mình có xứng đáng làm nhân viên cho Tôn Sư Giêsu không? Phượng vẫn nở trên lối vào Chủng viện nhắc lòng tôi: Hãy cố lên! Đề thi môn Văn hôm ấy yêu cầu nói về vấn đề lý tưởng qua kinh nghiệm thực tiễn và niềm tin của mỗi thí sinh: “Lý tưởng như những vì sao ta không với tới được, nhưng nó giúp ta hoạch định phương hướng đời ta như vẫn giúp những nhà hàng hải”. Trong phần kết bài làm văn, có đoạn tôi đã viết: “… Cám ơn Chúa đã đặt những cánh phượng rực màu lý tưởng vào lòng tôi. Những cánh phượng lung linh dù sẽ phải rụng xuống tan vào lòng đất, nhưng sắc phượng, hồn phượng sẽ sống mãi với thời gian. Những mùa phượng vẫn nở trong tim tôi, cháy lên khát vọng trên suốt hành trình Đức tin…”.
Rồi một ngày hạ tàn, tôi đã lên đường cho một chuyến đi đặc biệt: đi vào trường của Tôn Sư Giêsu. Lòng tôi xúc động khôn tả: “Cám ơn Chúa đã cho con được học trường nhà Ngài, được Ngài dẫn lối trong cuộc lữ hành đức tin!”.
Được sống trong Nhà Chúa, càng ngày tôi càng thấy tự tin hơn với lẽ sống mà mình đã chọn lựa. Lẽ sống ấy chỉ có giá trị nếu tôi là người biết từ bỏ chính mình (Lc 9, 23). Càng ngày tôi càng thấm nhuần: lẽ sống trong lý tưởng phục vụ chỉ toả sáng khi mỗi cá nhân không còn đơn độc mà hoà vào muôn người trong yêu thương dâng tặng. Cũng như vô vàn cánh phượng kia khi kết lại mới thực sự làm nên mùa hè.
Tôi biết hành trình Đức tin còn dài và nhiều chông gai, nhưng đó là con đường duy nhất đưa tôi tới vinh quang tối hậu đích thực.
GB. NGUYỄN QUỐC TUẤN