H. C. N.
ĐÔI LỜI….
Tôi trình bày nhiều lý do để xin in một số bài thơ. Tác giả trả lời:
Nếu cha thấy có bài nào có ích gì cho vinh danh Chúa và phần rỗi các linh hồn, cha cứ in, nhưng đừng để tên là được! Sau những yêu cầu dai dẳng, cuối cùng, chị nữ tu nhượng bộ cho tôi ghi tên tắt: H. C. N.
Đó là Hương Cỏ Non, là Hoa Chớm Nở, là Hồn Con Nhỏ, là Hạt Cát Nào, là Hát Cho Người? Tác giả không thích người ta đọc rõ bút danh mình, nhưng chỉ muốn hướng mọi người về một Danh duy nhất:
Xin đừng làm rạng rỡ chúng con,
vâng lạy Chúa, xin đừng,
nhưng xin cho Danh Ngài rạng rỡ
(Tv 115,1)
Những đan nữ xoá mình ấy vẫn ở bên ta. Tại Sài Gòn, Thủ Đức, Huế, Nha Trang, Đồng Nai, Vũng Tàu, Ban Mê Thuột. Họ tự xây lên những vách tường cách ly với thế giới. Những đan viện Clara, Xitô, Cát Minh. Họ ẩn mình nơi những sa mạc giữa lòng phố để nói với thế giới một lời: Thiên Chúa là Tất Cả, là Đấng Duy Nhất đáng tìm kiếm và tôn thờ. Chỉ một mình Thiên Chúa mới đáp ứng được khát vọng thâm sâu vô tận của con người.
TRĂNG THẬP TỰ
CHỌN LỰA CỦA ĐỨC TIN VÀ TÌNH YÊU
Trong Khúc Linh Ca đoạn 28 và 29, Thánh Gioan Thánh Giá viết lên tâm sự cô bé chăn cừu, tức là linh hồn, đắm say
Người Yêu Dấu là Thiên Chúa:
Thế là linh hồn tôi hoàn toàn chăm chú
Đem hết năng lực phục vụ Chàng
Tôi chẳng còn chăn bầy vật
Cũng chẳng còn phận sự nào khác
Chỉ còn một việc là yêu.
Rồi nếu hôm nay ra đến sân làng
Không còn thấy tôi, không còn gặp,
Các bạn hãy bảo rằng tôi đã lạc
Đang khi tôi bước say đắm ngất ngây
Tôi đã để mình mất hết và tôi đã được.
Chính Thánh Nhân đã tự minh giải đoạn 29 như sau:
“Nơi ca khúc này, linh hồn muốn đáp lại một lời trách móc thầm kín từ phía những kẻ thuộc về trần gian, những kẻ vốn thường hay xoi mói những ai thực sự tận hiến cho Thiên Chúa. Họ cho rằng những người tận hiến là những kẻ cực đoan, kỳ cục, yếm thế và cư xử khác thường. Họ còn bảo rằng những người tận hiến thật vô dụng, chẳng ích gì cho những vấn đề hệ trọng của loài người và bắt hụt những điều thế gian yêu quý, trọng vọng. Ở đây, lòng mãn nguyện, linh hồn đã lên tiếng đáp lại lời trách cứ ấy. Linh hồn dạn dĩ và dũng cảm nhìn thẳng vào điều này cũng như tất cả những điều khác mà thế gian có thể gán cho nó, bởi vì một khi linh hồn đã đạt tới cái sống động của lòng yêu mến Thiên Chúa thì nó xem mọi thứ khác chẳng nghĩa lý gì. Không chỉ có thế, chính linh hồn còn tuyên xưng điều ấy ra nơi ca khúc này, nó lấy làm hãnh diện và vinh dự vì đã chẳng màng đến những thứ ấy, đã tự đánh mất cả trần gian và cả chính mình vì Người Yêu Dấu của nó. Như thế, nơi ca khúc này, điều linh hồn muốn nói khi ngỏ lời với những kẻ thuộc về trần gian là, nếu giờ đây họ thấy nó đoạn tuyệt với chuyện hồi xưa, những chuyện tầm phào mà trước đây nó thường có ở đời này, thì xin hãy nhớ, hãy tin rằng những thứ ấy giờ đây nó coi như đã mất, đã thành xa lạ. Chính sự mất mát ấy lại là điều tốt lành nó từng mong ước vì nó đang đi kiếm tìm Người Yêu Dấu mà lòng nó hết sức đắm say. Và để họ thấy rằng nó được lợi biết bao qua sự mất mát ấy, để họ không xem đó là một sự điên rồ lầm lạc, linh hồn tuyên bố sự mất mát ấy là lợi lộc của nó. Như thế, linh hồn đã cố tình tự đánh mất mình:
Rồi nếu hôm nay ra đến sân làng
Không còn thấy tôi, không còn gặp
Sân làng nói chung dùng để gọi một nơi công cộng mà thiên hạ thường tụ tập để giải trí vui chơi và cũng là nơi những mục đồng thường cho bầy vật ăn. Như thế, sân làng ở đây linh hồn muốn hiểu về thế gian, là nơi người đời thường gặp gỡ, nói chuyện tầm phào, bàn công việc và cho bầy vật những mê thích của họ được thoả thuê. Linh hồn nói với những kẻ thuộc về thế gian rằng nếu từ nay họ không còn thấy, không còn gặp nó (như vẫn thường gặp trước kia, lúc nó chưa hoàn toàn thuộc về Thiên Chúa) thì mong họ hãy xem như nó đã lạc mất và mong họ hãy nói cho mọi người biết nó đã lạc mất, vì nó vui mừng khi bị lạc mất như thế.
Linh hồn mong họ hãy nói giúp điều đó:
Các bạn hãy bảo rằng tôi đã lạc.
Người nào yêu mến Thiên Chúa thì sẽ không xấu hổ trước mặt thế gian về những việc mình đã làm cho Ngài, dù cho cả thế gian lên án, người ấy cũng chẳng ngượng ngùng che giấu những việc đó. Bởi vì, kẻ nào xấu hổ không dám tuyên xưng Con Thiên Chúa ra trước mặt thiên hạ, và không chịu làm các công việc của mình, thì chính Con Thiên Chúa sẽ xấu hổ khi phải tuyên xưng kẻ ấy trước mặt Cha Ngài (x. Lc 9,26). Như thế, với tình yêu hết sức mãnh liệt, linh hồn này lấy làm vinh dự khi mọi người đều thấy rằng, vì vinh quang Người Yêu Dấu, nó đã thực hiện một điều như thế đối với Ngài, đó là xem mình như đã lạc mất đối với tất cả mọi sự trần gian. Vì lẽ đó linh hồn nói: “Các bạn hãy bảo rằng tôi đã lạc”.
THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ (Ca 29,5-7)