KIM ÂN
Tên thật: Vinhsơn Phaolô Trần Minh Thực - Bút danh: Kim Ân - Sinh ngày: 23-10-1971 tại Như Hoà, Kim Sơn, Ninh Bình - Thụ phong linh mục: 29-11- 2005 - Theo học Cao học Kinh thánh tại Học viện Công giáo Paris -Hiện đang tiếp tục nghiên cứu tại Học viện Giáo hoàng về Kinh thánh tại Roma.
Những websites đã cộng tác: vietcatholic.net, dunglac.org –
Email: tmthuc@yahoo.com
“ĐẤNG TOÀN NĂNG ĐÃ LÀM CHO TÔI BIẾT BAO ĐIỀU CAO CẢ” (Lc 1,49)
Tôi ít làm thơ nên mỗi bài thơ thường ít nhiều gắn với những kỉ niệm khó phai nào đó và ghi lại những dấu ấn trong cuộc đời.
Đôi mốc thời gian
Bài Xao xuyến là kỉ niệm thời gian đầu đời sinh viên. Cậu bé nhà quê lúc đó bắt đầu chập chững vào đời và cũng tập tễnh những bước đầu tiên trên con đường theo đuổi ơn gọi linh mục. Giữa chốn phồn hoa xa lạ, giữa hoàn cảnh khó khăn chồng chất, một nhóm anh em cùng chí hướng đã đồng hành, chia sẻ và nâng đỡ nhau trong chuyện học hành và sống đạo.
Bài Bằng lăng tím ra đời hơn mười năm sau đó khi tôi theo học tại Chủng Viện Hà Nội. Biết bao buổi sáng buổi chiều, từ những dãy hành lang, chúng tôi ngắm những cây bằng lăng trước sân chủng viện, chứng kiến hàng cây thay lá, đâm chồi, rồi khoác tấm áo tím biếc. Cây cỏ và con người đôi khi cùng trải qua những cảnh ngộ thật giống nhau!
Thời sinh viên, mỗi chiều Thứ Bảy hay Chúa Nhật đi lễ tại Nhà Thờ Lớn, mấy anh em chúng tôi thường để xe đạp trong Nhà Chung, men theo con đường rợp bóng bằng lăng để đi ra nhà thờ. Đó cũng là giờ các thầy trong chủng viện chơi thể thao. Giữa chúng tôi và các thầy là khoảng cách của một dãy bằng lăng và một bức tường. Trí óc non nớt của tôi đã đặt rất nhiều câu hỏi về cuộc sống của các thầy trong một môi trường kín cổng cao tường thật cao siêu và đầy bí ẩn. Hơn mười năm sau, những cây bằng lăng vẫn còn đó và bức tường được thay bằng hàng rào sắt, sau bao thăng trầm của cuộc sống, tôi lại từ bên trong hàng cây nhìn ra thế giới bên ngoài.
Và bàn tay Chúa dẫn đường
Hai mốc thời gian nho nhỏ giúp tôi có dịp đọc lại hành trình mình đã đi qua, và tôi nhận thấy một điều rõ ràng là quả thật bàn tay Chúa đã dẫn dắt tôi một cách thật diệu kì.
Năm 1989, khi tôi nộp đơn gia nhập nhóm tu sinh của giáo phận Phát Diệm, Đức cha Phaolô Bùi Chu Tạo đã nói với tôi rằng “Cha không thể hứa gì với con, tương lai mù mịt lắm!” Tôi đã khởi đầu con đường mù mịt ấy bằng nhiều năm đại học và những năm đằng đẵng đợi chờ. Có những lúc hành trình như đi vào ngõ cụt, khó khăn tới mức tưởng chừng phải có một cơn hồng thuỷ mới có thể quét đi mọi trở ngại. Nhưng rồi giữa những cơn thử thách có vẻ như quá sức chịu đựng, Đấng là Con Đường đã cho tôi những bàn tay nâng đỡ, những chỗ dựa làm vơi đi những khắc khoải của tâm hồn. Để rồi khi nhìn lại chặng đường mình đã trải qua, tôi chợt nhận thấy xen lẫn giữa những gai góc và sỏi đá là những đoá hoa thật đẹp. Quả thật Thiên Chúa đã dẫn tôi đi trên lối đi tốt nhất.
Như Đức Maria, tôi cũng muốn chúc tụng rằng “Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả” (Lc 1,49).
Ngài đã không để cậu bé quê mùa lạc lối giữa phồn hoa đô hội, đã không để cậu tu sinh rẽ bước sang ngang vì mòn mỏi đợi chờ. Ngài đã dẫn tôi đến với Lời Ngài và tìm được niềm vui trong Lời Ngài.
“Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương” (Tv 118,1).
KIM ÂN