NGUYỄN THANH SANG
Tên thật: Phêrô Maria Nguyễn Thanh Sang
Bút danh: Tình Yêu Hoa Cỏ
Sinh ngày 12-8-1956 . Tại thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai.
Rửa tội và thêm sức ngày 23-7-1980 tại nhà thờ mới, Quảng Ngãi
ĐT: 01629-435-597
tinhcodai56@yahoo.com
HÀNH TRÌNH THƠ
Vài câu thơ cầu nguyện đầu tiên được viết năm 1982, nhưng mãi đến năm 1987 tôi mới thật sự bắt đầu chia sẻ lòng mình với nàng thơ. Trong quá trình làm thơ, chỉ là để trải tâm sự mình lên giấy, để cầu nguyện với Chúa, để viết ra ánh sáng thần khí đọng lại trong hồn. Được ghi lại trong hai thi tập Diễm Tình Cỏ Dại (thơ đạo) và Lá Bay Trong Hồn (thơ đời), chưa xuất bản.
Năm 2006 bắt đầu viết trường ca Ngọn Nến Cuộc Đời, xuất bản năm 2012.
TÔI LÀM THƠ, MỘT SỦNG ÂN TÌNH CHÚA.
Trên hành trình đi tìm Chúa, tuổi thanh xuân của tôi gom lại trong cái nhìn ngẩn ngơ ngắm bầu trời đêm cao rộng, thầm thĩ gọi khoảng không:
“Hỡi Thượng Đế!
Nếu Ngài có thật, xin cho con biết Ngài”.
Ý thơ tình đầu ấy vang vọng giữa trời đêm của hồn tôi, đã được lòng Trời đáp trả, khắc lên trái tim cỏ dại dấu ấn thương tích ngọt ngào của Chúa Tình Yêu. Nên đến năm 1980, tôi gấp nhỏ màu áo nâu chú sãi, xếp sâu những vết thẹo đời du đãng vào hương thầm kỷ niệm, khiêm cung cúi đầu lãnh nhận phép rửa.
Từ đó, một nỗi khát khao dần lớn lên theo thời gian, cỏ hoa trộm gieo vào thi ca hương khát vọng trong những câu thơ đầu đời:
Khắc khoải đợi chờ với trông mong
Mơ ôm vĩnh cửu vào tro bụi
Héo hắt tâm hồn Cha biết không?
Đó là ý, còn ngôn từ thơ của một người đọc viết không rành, Thánh Thần Thiên Chúa phải mất công mài giũa một thời gian khá dài mới ghép vần nên nhạc, có chút ít lãng mạn văn chương.
Biết mình sắc mọn hương hèn, Hoa Cỏ trần tình cùng mây gió:
Tôi gá nghĩa cùng nàng thơ mộc mạc
Duyên nợ nghèo mộng ước cũng phôi phai,
Xướng thơ ca thẹn vần gieo lỗi nhạc
Lắm ngượng ngùng nào dám sánh cùng ai.
Ngộ nhỉ! Phải vậy không Chúa? Con cảm tạ ơn Người. Ngọn cỏ héo hon nơi cánh đồng khô cháy, sắc hương gì mà được chen giữa trăm hoa…
Con tạ ơn Chúa Nghệ Thuật, Đấng đã mặc cho mối tình nghèo của con với nàng thơ một sắc màu ân sủng. Xin chúc tụng Thiên Chúa của thi ca, của cái đẹp, để ngôn từ hữu hạn có thể chứa đựng chân lý như hương ẩn trong hoa, tựa lá vàng khô trăn trở hình bóng một kiếp người.
Thầm thương chiếc lá thu rơi
Vàng khô khóc nấc mộng đời biếc xanh.
Thơ với riêng tôi là những hơi thở của nguyện cầu, của những giọt lệ thầm khi nỗi đau đã dâng lên tràn lấp cửa sổ tâm hồn.
Ý thơ họa điểm tranh chương,
Lệ nồng ngùi ngậm giọt vương thi sầu.
Ý thơ chấm phá muôn màu,
Hoa cười chen nở trên đầu gai đâm…
Thơ cất cánh cho linh hồn bay lên chìm hút trong bầu trời chiêm niệm, dìm ngất ngây chút tình cỏ dại trong đại dương mông mênh tình yêu Thiên Chúa.
Thơ sầu nghiêng ngả cả tiếng đờn
Dáng Người xiêu vẹo giẫm đá trơn,
Sấp ngửa thân gầy trên bụi đất
Thập giá nặng oằn da diết hôn.
Thơ là giọt sáng sủng ân thần khí nép mình trong ngôn ngữ nhân gian, trong vụng về hoang dại của tâm hồn hướng về thiên quốc. Lời thơ còn là lời thú nhận tội lỗi của một con ngựa hoang muốn dừng bước tìm về nẻo thiện, bộc bạch một nỗi lòng sám hối mãi chưa vơi…
Cắn áo xuân lòng hoa đau từng lúc
Hồn tím xanh đậm từng vết tội tình,
Trót vung tay đâm chính trái tim mình
Nơi ngực Chúa vết thương tình rỉ máu!
Thơ vụng về, mộc mạc, mang sắc màu cỏ dại, một thứ hương đồng nội nhẹ bay trong chiều vắng…
Được góp mặt với anh chị em trong làng thi ca Công Giáo Việt Nam là một vinh dự ngoài lòng mong ước của Tình Yêu Hoa Cỏ. Xin cho Thiên Chúa được vinh danh nơi tất cả chúng ta.
TÌNH YÊU HOA CỎ