PHẠM VĂN THÂN
Tên thật: Phêrô Phạm Văn Thân - Sinh ngày 24-4-1944 tại Trì Chính, Kim Sơn, Ninh Bình, giáo
phận Phát Diệm - Hiện thuộc giáo phận Hải Phòng - Sáng tác thơ đạo từ năm 2003 - Đã có tác phẩm
tham gia trong 3 tập thơ của Câu lạc bộ thơ Tâm Nguyện: Dâng trọn niềm tin 1, 2, 3.
ĐTDĐ: 0986-057-688
Email: phamvanthan1944@gmail.com
CHÚA DẪN CON VỀ QUA MỌI NẺO CANVA
Bố tôi qua đời từ khi tôi chưa đầy bốn tuổi. Mặc dù bấy giờ mẹ tôi chưa trở lại đạo,
nhưng tôi đã được lãnh bí tích Thánh tẩy. Có lẽ đó là tài sản quý giá nhất mà bố tôi đã để lại cho
tôi.
Cuộc đời tôi phần nhiều là những nỗi đau buồn và mất mát. Từ khi bắt đầu biết nhận
thức, tôi đã nhận thấy Chúa luôn đồng hành bên tôi. Qua những đau khổ, qua bao lần thập tử
nhất sinh, qua bao khoảnh khắc chơi vơi không phương hướng, tôi biết Ngài luôn đến với tôi.
Ngài đã mang đến những dấu ấn đặc biệt trong đời, nhắc tôi tỉnh thức. Rồi đời tôi như gắn kết
với Ngài từ bao giờ.
Mỗi năm là một mùa chay, một Tuần Thánh, với bao nghi thức tưởng niệm cuộc khổ nạn
đau thương của Chúa Giêsu. Biết bao đau khổ Chúa phải chịu từ khi bị bắt bớ, khổ nhục và bị
hành hình cho tới chết tất tưởi trên thập giá. Những hình ảnh ấy cứ in sâu mãi vào tâm thức tôi,
nuôi dưỡng đức tin tôi lớn dần theo năm tháng.
Quả thật nếu tôi không đồng cảm với Chúa, không đau đớn với nỗi đau của Chúa, không
xót xa với Ngài khi Ngài bị nhục mạ, không thổn thức với cực hình mà Ngài chịu trên thập giá
thì đâu tôi có nhận ra tình yêu của Ngài.
Nhìn lại những năm tháng cuộc đời, tôi cảm thấy Chúa lớn dần lên trong tâm hồn tôi,
trong trí khôn tôi. Ngước lên, tôi luôn thầm cảm tạ. Tôi gắng theo gương đời sống Chúa, uốn nắn
lại cuộc sống mình, cố hiểu và làm những điều đẹp lòng Chúa.
Với tôi, có Chúa trong đời, tình yêu đôi lứa nên một, tình nghĩa vợ chồng mặn mà thuỷ
chung.
Có Chúa trong đời, ngọn lửa sẽ hồng tan đêm lạnh, không còn nỗi trống trải cô đơn.
Có Chúa trong đời, những lao đao gánh nặng của cuộc sống, những trăn trở muộn phiền
khi đã bước vào tuổi vàng vọt xế chiều như được Người bổ sức, đỡ nâng.
Tôi tín thác những tháng năm còn lại cho Ngài.
Một điều tôi cảm nhận sâu sắc, Chúa là tình yêu, Chúa là ánh sáng, Ngài chỉ cho đi mà
không hề đòi lại. Chúa không bao giờ là tác nhân của sự dữ và đau khổ. Khổ đau của cuộc đời
mà đỉnh cao là sự chết không ai tránh khỏi. Chúa Làm Người cũng đã cùng chung chia đau khổ
với kiếp nhân sinh. Tôi vững tin những ai biết kết hợp với Chúa thì đau khổ sẽ là phương tiện để
cứu độ chính mình.
Giữa hai đầu bể khổ trần gian Chúa đã vạch một đường tình yêu từ trời xuống, ai vác
thập giá đời mình mà theo Chúa trên con đường tình yêu ấy, thì đằng sau dấu chấm cuối là sự
phục sinh vĩnh hằng.
Tôi vẫn đang chập chững đi tìm Chúa nơi thụ tạo của Ngài, trong hoa lá, cỏ cây; trong
nắng, trong mưa; tìm Chúa trong niềm vui và đau khổ... Tôi muốn lắng tai nghe những khúc
nhạc, những tiết tấu của thụ tạo đang tán tụng ca khen Đấng tạo thành. Đôi khi như đã thấy Ngài
thấp thoáng ẩn hiện, tôi ngâm lên những vần điệu. Song đứng trước Chúa, Đấng Chân - Thiện -
Mỹ, những gì thơ tôi thâu lượm được mới chỉ là những tiếng rì rầm đơn điệu.
PHẠM VĂN THÂN