Tên thật: Phêrô Nguyễn Đình Diễn - • Sinh và rửa tội năm 1957 tại: Sài Gòn - Thuộc giáo xứ Lạng Sơn, hạt Xóm Mới, giáo phận Sài Gòn - Nghề nghiệp: Dạy học - Các hoạt động khác: viết thánh ca, dịch thuật. Email: dienpxc@hotmail.com
Bố mẹ tôi là người của đất quê nghèo, đã đón nhận đức tin từ cha ông của mình như đón nhận một bát cơm đơm đầy, nóng sốt, thơm ngon, và chuyền tay trao lại cho anh em chúng tôi. Tôi vẫn luôn coi đức tin quý giá mà mình có được là một gia sản lưu truyền, một ân huệ nhưng không đến từ Thượng Nguồn dào dạt. Ở thuở ban đầu, khi hạt giống Tin Mừng được gieo xuống quê hương này và thối đi trong lòng đất, tổ tiên đã trải nghiệm những đớn đau giằng xé nội tâm trước khi có được đức tin tròn đầy để ngày nay cháu con có được đức tin an bình. Chắc hẳn không phải một mình tôi cảm nhận đức tin như một của ăn ngon mà cha mẹ đã chắt chiu có được để âu yếm dành hết cho con; con mở mắt chào đời đã có bầu vú sữa của mẹ, khi biết ăn đã có bát cơm của cha. Người nào đó sống trước tôi, hẳn cũng lâu rồi, đã có một giây phút tĩnh tâm nhìn lại để nói lên lời tri ân về tặng vật dành sẵn này bằng một bài thơ đơn sơ mà sâu lắng – Kinh Cám Ơn: Tôi cám ơn Đức Chúa Trời là Chúa lòng lành vô cùng, chẳng bỏ tôi, chẳng để tôi không đời đời, mà lại sinh ra tôi, cho tôi được làm người, cùng hằng gìn giữ tôi, hằng che chở tôi; lại cho Ngôi Hai xuống thế làm người, chuộc tội chịu chết trên cây Thánh Giá vì tôi, lại cho tôi được đạo thánh Đức Chúa Trời, cùng chịu nhiều ơn nhiều phép Hội Thánh nữa… Chính bản kinh cám ơn này cũng là một tặng vật Chúa ban để nuôi dưỡng đức tin của tôi từ thời thơ ấu đến nay. Một tặng vật khác nữa là mẫu gương sống đạo của bố mẹ tôi cùng nhiều người thuộc thế hệ trước tôi. Họ đã đi qua những thăng trầm của cuộc sống, nhất là trong những năm tháng chiến tranh, bằng một đức tin mộc mạc mà sắt đá, chân quê mà nồng nàn, không hề được sách vở thần học đỡ nâng, cũng chẳng có linh thao dẫn đường. Như thể xuôi theo dòng sẵn có, tôi cứ sống đức tin an lành, dẫu có khi khổ sầu, nhưng chưa bao giờ lòng giăng mắc mây mờ nghi ngờ, khủng hoảng. Tôi cứ nhìn bố mẹ tôi mà hình dung ra đức tin của các vị tử đạo Việt Nam và biết được máu của các ngài đã và đang trổ sinh hoa trái như thế nào. Một hôm trong bữa cơm, một cháu nhà tôi nhận xét: Khi ăn tráng miệng, bố hay nói “Bề trên sinh ra quả này thế này, trái kia thế kia, cùng một mảnh đất mà mỗi thứ mỗi vị khác nhau”. Cháu không biết rằng cách nói ấy là của ông bà nội cháu. Thầm lặng, tôi biết rằng đức tin mà Thiên Chúa thương ban cho tổ tiên chúng ta vẫn len lỏi trong từng mạch nhỏ của cuộc sống đời thường này để không ngừng triển nở, sinh sôi. Đức tin là niềm tin vào sự hiện hữu của Thiên Chúa, từ đó con người sống theo Thiên Chúa, đối tượng của niềm tin; với xác tín hân hoan này, tôi xin chia sẻ cảm nghiệm thứ hai về đức tin, do lớp học giáo lý đem lại, có ảnh hưởng nhiều đến đời sống của tôi. Đây là cảm nghiệm về một khía cạnh của Thiên Chúa, Đấng nhìn thấu suốt lịch sử trong khi cuộc sống của chúng ta ngắn ngủi, hữu hạn, u minh. Năm 14 tuổi, tôi và chúng bạn được học bài giáo lý mở đầu bằng truyện kể ông Giuse bị bán sang Ai-cập, không ngờ tai hoạ này lại là bước chuẩn bị để gia đình ông và nhiều người được cứu sống khi hoàn cảnh đưa đẩy theo chiều ngược lại để đưa ông lên thành quan to của đất nước đã bạc đãi ông. Câu kết luận của bài giáo lý là “Chúa biến đổi sự dữ ra sự lành”. Chỉ một mình Thiên Chúa biết khởi nguồn và kết tận của một sự kiện xảy đến cho con người trong chương trình khôn ngoan của Ngài. Nỗi đớn đau của con ngài lột xác sẽ chuyển thành niềm vui của cánh bướm lộng lẫy; ngược lại, trong đoá hồng mãn khai đã văng vẳng lời phiền muộn của lụi tàn. Đôi khi ta nản lòng, thất vọng vì chỉ thấy ngôi nhà bị đập phá tan tành mà không thấy được toà nhà mới sắp được dựng nên ngay tại đó theo bản thiết kế nhiệm mầu muôn thuở của Kiến Trúc Sư. Ở mỗi chặng đời, nhìn lại những vui buồn đã qua, chắc hẳn ai cũng thấy những biến cố có liên hệ với nhau, mỗi sự kiện có một ý nghĩa riêng, làm thành tổng phổ của một bản nhạc cuộc đời. Sau này tôi tìm được lời của thánh Augustinô, có lẽ là nguồn cho phần kết luận của bài giáo lý nói trên: “Thiên Chúa Toàn Năng, bởi Người tốt lành vô cùng, nên không bao giờ để bất cứ một sự dữ nào xảy ra trong các công trình của Người nếu Người không đủ toàn năng và nhân lành để làm ra điều lành từ chính sự dữ” (Thủ Bản 11,3). Với mạc khải này - vâng, có thể gọi như vậy - người tin có Chúa hiện hữu cũng là người cậy trông Chúa an bài, như con thơ hoàn toàn phó thác mình trong tay mẹ hiền vì biết mẹ luôn yêu thương. Thưa các bạn yêu thơ, đề tài này thường đến với tôi khi cầm bút, như: Buồn vui góp lại mà suy - Lòng con mới hiểu những gì đã qua - Chúa cho sa mạc nở hoa - Chúa đem sự dữ đổi ra sự lành – Xin cho con được an bình – Đời thăng trầm vẫn thấy tình Chúa thương… hay: Sợi tóc con rụng xuống – Sợi tóc vương sau hè – Con chim sâu nhặt về - Làm tổ trên cành cao – Sợi tóc con rụng xuống tưởng vô tình - Nào có chi ngoài ý Cha quyền linh… Nguyện xin Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta, những con người mong mỏi tìm được trong thi ca vẻ đẹp cao diệu của Đấng Sáng Tạo mà chúng ta tin thờ. PHANXICÔ