SONG LAM

SONG LAM

SONG LAM
Tên thật: Catarina Nguyễn Thị Lam – Bút danh: Song Lam Sinh ngày: 25-11-1968 - tại Long Khánh, Đồng Nai - Hiện là Giáo viên âm nhạc - Những website đang tham gia: ĐXT Dung lạc, ĐXT Xuân Lộc, Thi ca cầu nguyện, Bài ca mới…
ĐTDĐ: 0902-745-288
Email: songlam2511@gmail.com
BÊN ĐỜI THINH LẶNG
 Nhớ lại mấy ngày trước chuyến đi, tôi nôn nao, háo hức vô cùng. Tuy rằng trước đó một tuần, khi nghe chị Thanh Hương thông báo về cuộc họp mặt của các tác giả văn thơ Công giáo ở Phan Thiết và có ý muốn rủ tôi đi cùng, tôi đã đắn đo, cầu nguyện rất nhiều. “Chúa ơi con có nên đi không? Xưa giờ con cũng có viết văn, viết suy niệm và nói chuyện với Chúa hằng ngày bằng nhật kí thôi, con chưa bao giờ làm thơ cả, con có nên đi không nhỉ?” Nhưng nghĩ tới việc được gặp các nhà văn nhà thơ Công giáo tôi cũng tò mò và háo hức lắm. “Chúa ơi, họ là những người viết về Chúa. Họ viết về Chúa bằng những vần thơ bay bổng. Họ đã sống với Chúa bằng những ý thơ nhiệm mầu, chắc họ phải có tâm hồn đẹp lắm Chúa nhỉ? Biết đâu ở đó, con sẽ gặp được niềm vui thánh thiện.” Nghĩ tới điều này tôi thấy vui, nên cuối cùng đã quyết định đi cùng chị Thanh Hương đến Phan Thiết.
 Cuối cùng, xe cũng tới nơi. Mưa vẫn giăng đầy trời. Tôi xuống xe như một kẻ hành khất. Đầu thì trùm kín khăn, mình thì choàng thêm hai chiếc áo khoác mà vẫn cứ lạnh. Chỉ cách một con đường thôi mà tôi vẫn không đi qua nổi.
Chị Thanh Hương phải gọi xe ôm chở tôi vào tận nhà khách Tòa giám mục. Mọi người xúm lại lo cho tôi. Người thì xoa dầu, người bóp tay, bóp chân. Có một sơ đem đến cho tôi một ly nước đường nóng. Uống vào tôi thấy đỡ lạnh. Trùm thêm hai chiếc chăn, tôi nằm cho đến tối mà vẫn không dậy nổi. Người vẫn rất mệt nên tôi không thể tham gia buổi họp đầu tiên cùng với mọi người. Nằm một mình trong phòng tôi nói với Chúa: “Chúa ơi, ngày đầu tiên đến với văn thơ của con là như thế này đây. NhưngChúa ơi, con đã thấy những nhà văn nhà thơ Công giáo, con đã thấy những tấm lòng, những người anh em trong tình Chúa. Họ đã lo lắng cho con rất nhiều. Dù rằng con chưa một lần gặp họ…”
 Sáng. Tôi nghe rõ tiếng bước chân của các chị trong phòng đã dậy. Có lẽ mình cũng phải dậy thôi, không thể nằm được nữa. Mặc dầu người vẫn còn mệt lắm. Theo chương trình, sáng nay sẽ có giờ nói chuyện về thơ mới thơ cũ của nhà thơ Trần Vạn Giã, giờ chia sẻ của Đức ông Xuân Ly Băng, và giờ thảo luận về đường hướng mới của các nhóm Đồng Xanh Thơ. Tôi được hân hạnh thảo luận chung nhóm với Cha Trăng Thập Tự nữa chứ. Được tham gia cùng với mọi người từ đầu chương trình, được nghe nói chuyện về thơ Chúa tôi thích quá… Trong phút chốc tôi quên mình là ai, cái mệt biến đi tự bao giờ. “Chúa ơi, sao hay thế nhỉ? Lần này về, con sẽ làm thơ thôi!”
 Tôi bắt đầu làm thơ. Điều này rất lạ đối với tôi. Vì tôi chưa bao giờ thích thơ. Ngay cả thơ đời tôi cũng chỉ đọc một vài bài của Nguyễn Khuyến và Trần Tế Xương thôi. Nhưng từ sau chuyến đi về, như có điều gì đó thôi thúc, tôi đã làm được điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến trong cuộc đời, Tôi đã viết được bài thơ đầu tay mà như viết lại cả cuộc đời mình từ khi có trí khôn cho đến hôm nay, trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống: Bên đời thinh lặng.
 Ngày còn bé, sống trong một giáo xứ vùng sâu vùng xa không có linh mục, tôi chưa được học qua lớp giáo lý nào. Tôi chỉ biết Chúa nhiều qua cuốn sách Phúc âm mà mẹ tôi trong một lần ra thị xã đã mua về cho cả nhà cùng đọc. Tôi thích lắm cứ đọc hoài. Mà cũng ngộ thật, những đứa trẻ như tôi ngày ấy chỉ thích đọc truyện tranh về công chúa, hoàng tử, không hiểu sao tôi lại thích đọc sách Phúc âm, thậm chí tôi còn chưa hiểu từ Phúc âm có nghĩa là gì nữa. Chỉ có điều khi đọc đến bài thương khó Chúa Giêsu tôi xúc động vô cùng nên cứ đọc đi đọc lại nhiều lần. Tôi thương Chúa Giêsu lắm. vì Người rất hiền từ, rất nhân hậu. Người đã cứu nhân loại khỏi tội bằng cái chết đau thương trên thập giá.
 Từ đó tôi hay nghĩ về cuộc thương khó Chúa, hay thích ở một mình để nghĩ về Chúa. Một cánh hoa khoe sắc, một tiếng chim hót vào buổi sáng, một cánh bướm rập rờn, một cơn gió nhẹ buổi trưa, một cơn mưa đầu mùa, bầu trời sao mọc long lanh… Tất cả đều làm tôi nghĩ về Chúa. Tôi thường nói chuyện với Chúa bằng cách viết nhật kí, những vui buồn hằng ngày, những suy tư về lời Chúa hằng tuần. Nhất là sau khi chồng tôi qua đời đột ngột vì tai nạn giao thông, tôi chới với đau đớn đến tột cùng. Một mình phải nuôi hai đứa con thơ dại biết bao khó khăn buồn khổ. Mất mát đột ngột quá làm cho tôi như muốn quỵ ngã giữa dòng đời. Những lúc như vậy tôi lại nghĩ đến những lần quỵ ngã của Chúa trên đường Canvê. Tôi lại tiếp tục đứng lên để gánh lấy thánh giá cuộc đời, tiếp tục đi cùng với Chúa, những bước chân xiêu vẹo nhưng vẫn đi. Vì tôi biết rằng trong cô đơn, tuyệt vọng Chúa vẫn ở bên tôi để nâng đỡ bước chân tôi trên đường đời: “Chúa ơi, nếu không có Chúa thì sao nhỉ? Thì con rất buồn, rất cô đơn và đây là nỗi niềm cô đơn sâu thẳm nhất.”
 Từ ngày làm thơ về Chúa tôi vui lắm! Tâm hồn như được bay bổng lên trời cao. Những điều mà lâu nay tôi thường nói với Chúa trong thinh lặng và cầu nguyện thì bây giờ tôi có thể viết nên bằng thơ… Còn nhiều những sự vật quanh tôi hằng ngày tôi cũng có thể làm thơ. Từ khi tham gia vào câu lạc bộ “Thi ca cầu nguyện”, làm thơ Tin Mừng, hầu như cả tuần tôi chỉ nghĩ đến Chúa, sống trong Lời Chúa.  Giữa cánh đồng thơ muôn màu muôn sắc, “Chúa ơi, con chỉ xin làm một cánh hoa đồng thảo nhỏ bé đơn sơ của Chúa thôi. Để từ nay, Bên đời thinh lặng của con có những vần thơ tình yêu dâng lên Chúa. Giữa cuộc đời mà con người dễ chạy theo của cải vật chất, xem nhẹ giá trị tinh thần, thì những vần thơ bay bổng kia sẽ đưa con ra khỏi thế gian này để gặp Chúa. Gặp Chúa trong tình yêu và cứu rỗi, Chúa ơi!”
Con biết nói gì với Chúa đây?
Thế nhân bao hệ lụy giăng đầy
Cho con lặng lẽ về bên Chúa
Giữa niềm cô tịch của hôm nay.
 SONG LAM

 

BƯỚC XUỐNG ĐỜI ​​​​​​​

  •   08/08/2021 01:49:00 AM
  •   Đã xem: 427
  •   Phản hồi: 0

ĐỨC MẸ THINH LẶNG ​​​​​​​

  •   08/08/2021 01:47:00 AM
  •   Đã xem: 492
  •   Phản hồi: 0
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây