THẾ NHÂN
Tên thật: Phêrô Bùi Mùa - Bút hiệu: Thế Nhân - Sinh: 10-10-1950 - Ân Đức, Hoài Ân, Bình Định -
Lãnh bí tích Thánh tẩy năm 1975 tại Giáo xứ Hiệp An, Giáo Phận Phan Thiết
Điện Thoại: 01203911515
Tác phẩm:
- Tâm tình năm tháng (1990)
- Hương thời gian (1994)
- Tử sinh trên đồi Gon-gô-tha (2010)
CẢM NGHIỆM ĐỨC TIN QUA TÌNH THƯƠNG “BÀ ẤY”
Mất cha từ khi lên chín, mẹ còn trẻ chưa gánh vác hết một gia đình, tình thương kể từ đó
khác nào lá mùa thu. Em đứa bảy, đứa năm, đứa ba, đứa một tuổi, được người dưng nuôi hoặc
“đi ở”, canh em chăn bò, cắt cỏ.
Phong kiến, chiến tranh kết thúc qua đi gần trọn chặng đường nửa thập kỷ, mỗi khi nghĩ
lại không khóc mà nước mắt cứ trào. Nước mắt không phải giọt sầu bất hạnh mà là giọt lệ hạnh
phúc vì luôn cảm nghiệm đức tin qua tình thương của “Bà ấy’. Bà ấy! như một động lực mạnh
mẽ hút lấy tôi vào vòng xoáy yêu thương của Bà, mà cũng chính là tình thương của Thiên Chúa,
Chúa Giêsu Kitô hôm qua, hôm nay và mãi mãi.
Mấy đời ai “ở đợ’ không no đòn mà no cơm. Sau ba năm chịu nhiều sự bất công của chủ,
cậu bé mới tuổi mười hai phải quyết định cuộc đời mình, dù không biết phải quyết định làm sao!
Phường không cha mẹ sống đầu đường xó chợ thì chắc hẳn rồi, đói no tùy thuộc vào sự
ranh mãnh trong mỗi cá tính.
Ai biết trong cái rủi thường đi đôi với cái may, Cậu bé đánh giày no đòn của những kẻ
cùng chung số phận, nằm quằn quại nơi một góc chợ đêm. Ai khiến xui hay “Bà ấy” xót xa, chỉ
đàng đưa lối một người Bùi Chu Phát Diệm họ Phan tên Trác Tuấn, lính độc thân có đạo Thiên
Chúa, dẫn về gởi vào viện mồ côi quân đội ở Pleiku, nhờ các dì Dòng Mến Thánh Giá cho ăn
học tại Trường Tư thục Trung tiểu học Thánh Phaolô, sau lưng tòa án cũ đường Hoàng Diệu nối
dài.
Ai ngỡ ai ngờ thời gian như cây đàn rất nhiều nhịp phách thay đổi vui buồn. Tám năm
sau người anh tinh thần đó cũng ra đi biền biệt, thế là mồ côi vẫn hoàn mồ côi. Người ta nói:
“mồ côi thì tội lắm”. Đúng vậy, trong mắt đời cân chẳng mấy gam nặng.
Chưa hẹn chưa hò, thế mà rồi “Bà ấy” thương gởi đến một ngày nắng nhuộm đôi má
hồng, đôi mắt đầy cảm mến của một người con gái lớn hơn ba tuổi. Người con gái ấy dạy cho
đọc kinh, hát nhạc đạo và nói cho nghe về một trái tim khoan dung độ lượng của ông Giêsu và bà
Maria nào đó, có phải vì…? hay…? mà thuộc vanh vách các kinh Kính Mừng, Tin Kính, Sáng
Danh.
Chiến tranh 1975 bùng nổ, người con gái ấy cũng biền biệt. Loạn ly ai cũng như ai, con
giữ được mạng sống là muôn vàn ơn phước. Giờ đây không anh trai hay chị gái mà chính “Bà
ấy” với trái tim rực cháy. Chỉ một lời cầu xin, một lời kinh Kính Mừng, Sáng Danh, là “Bà ấy”
đã cho đói khát thành no nê, thoi thóp tuyệt vọng lại vui mừng hy vọng giữa núi cao rừng sâu,
một mùa hè với một con người chưa từng trải kinh nghiệm.
Người xưa nói với con cháu: Đã phúc thì không họa, có họa nhờ phúc đỡ nâng, tại sao
không biết trông cậy, khi đời luôn là bão tố? và nếu trông cậy vào những lời kinh đó mà không
để lại chút tì vết nào trong lòng, dù họa hay phúc cũng chẳng ích gì.
Tháng 3 năm 1975, trước giờ lễ, “Bà ấy” trao tận tay cho cha Phêrô Nguyễn Văn Hiếu
quản xứ Hòa Vinh một người chỉ còn cái xác sót lại vài hơi thở. Cha chăm sóc vết thương, gọi
điện xin Trạm xá Hàm Tân nay là “Tân Hải” đem về chữa trị.
Thói thường, được chiều lắm lúc bị hỏng, bởi luôn muốn thong dong. “Bà ấy” biết thế
nên quyết định giam con người này vào trái tim yêu thương của Đức Giêsu Kitô.
“Giam trong bể ái nhiệm huyền tình yêu
Chiều như chẳng phải là chiều…. ”
Tháng 7 năm 1975, một ông anh tinh thần thứ hai, người Sài Thành họ Trần tên Công
Gương, giới thiệu với cha Phêrô Dương Đình Thiện quản xứ Hiệp An, Giáo Phận Phan Thiết,
một người con. Người con đó bây giờ vẫn hành trình với đức tin ân huệ, đức tin kỳ duyên và
luôn cảm nghiệm về một mầu nhiệm tình thương của “Bà ấy’.
Ngàn năm nữa chỉ riêng con hiểu biết
Ôi tình thương Mẹ mầu nhiệm thế nào.
Thanh Xuân, tháng 11 năm 2009
PHÊRÔ BÙI MÙA