LỜI GIỚI THIỆU
Một bước ngoặt của đời tôi, một biến cố tưởng chừng là đen tối , nhưng nó đã
dẫn tôi đến với thi ca Công Giáo, đó là biến cố tôi trở nên một người mù hoàn toàn
vào cuối năm 1993. Chính biến cố này đã cho tôi những trải nghiệm mình đang
được Chúa dắt đi qua thung lũng tối... Để rồi hai chúng tôi cùng bước vào một
đồng cỏ xanh tươi, nơi mà tôi có thể cảm nhận được tình yêu của Thiên Chúa và
sự quan phòng của Ngài dành cho mình một cách cụ thể hơn. Và tất cả những gì
tôi đã cảm nhận được từ trong thung lũng tối đó, những gì tôi đã cảm nhận được từ
đồng cỏ xanh tươi đó, tôi đem gởi gắm vào những dòng thơ của mình, dâng lên
Chúa, trong đó gói trọn cả một tâm tình tri ân. Khi chưa bị mù, tôi đã từng làm
thơ, song đó chỉ là những bài thơ lãng mạn tuổi học trò, hoặc những bài thơ tình
vu vơ vụn vặt, để trải lòng với chính mình! Tôi biết thơ tôi chẳng đáng để ai đó
quan tâm, nên tôi đã không dám gởi đăng trên bất cứ tờ báo nào. Lúc đó, tôi không
hề có một chút ý niệm gì về thơ ĐẠO, thậm chí tôi cũng chưa hề nghe ai đề cập
đến, huống hồ là tôi có thể viết những bài thơ có tính chất tâm linh như hiện nay.
Sau hơn tám năm quen dần với cuộc sống mù lòa, năm 2002, tôi mới bắt đầu tiếp
cận với chữ Braille và computer, để có thể học tập và giao tiếp hòa nhập với cộng
đồng ngoài xã hội. Khi đã biết sử dụng chương trình soạn thảo văn bản(đặc biệt
dành riêng cho người mù), tôi một mình ngồi luyện ngón trên bàn phím bằng cách
viết trên đó những bài thơ tôi đã thuộc lòng thời còn đi học. Một buổi sáng như
bao buổi sáng khác, tôi vừa nhấm nháp những ngụm café sữa vừa ngồi luyện ngón
trên bàn phím, trong một lúc đầy hưng phấn, tôi lấy muỗng khuấy ly café của
mình một cách tinh nghịch, chợt lòng tôi chùng xuống vì nghĩ đến những người
bạn mù, những người không may đã bị mù từ lúc mới sinh:
“Những người mù bẩm sinh làm sao có thể hình dung được màu sắc của những
giọt café này? Mình bảo với họ café màu đen thì họ biết nó là màu đen, mình bảo
với họ nó là màu trắng thì họ cũng gật, họ làm sao có thể hình dung màu của café
sữa?”
Cái gì có thể tiếp cận được, chứ màu sắc và vẻ đẹp của thiên nhiên cây cỏ cũng
như nét mặt của con người thì họ không thể. Có lẽ, nhiều người sẽ cho rằng những
cái đó không quan trọng, song với tôi, đó là một thiệt thòi rất lớn cho những ai bị
mù từ nhỏ, vì ngay cả nét mặt của cha mẹ mình, họ cũng không thể nào tưởng
tượng ra. Và tôi nhận ra rằng, mình đã được Chúa ban cho quá nhiều thứ so với
họ. Một niềm biết ơn sâu xa chợt trào dâng trong tôi, vỡ òa ra những gì tôi đã chất
chứa từ suốt tám năm trời, kể từ khi tôi không còn nhìn thấy ánh sáng. Tôi gõ liên
tục trên bàn phím những gì mình đang nghĩ, và trong buổi sáng hôm đó tôi đã
hoàn tất bài thơ “CÔ GÁI MÙ VỚI LY CAFÉ TRẮNG”. Khi đọc lại bài thơ của
chính mình, tôi vô cùng ngạc nhiên, vì nhận ra rằng, bấy lâu nay Chúa hiện diện
trong đời tôi một cách cụ thể đến thế, mà sao tôi đã không biết không hay! Chúa
đã dắt dìu tôi qua thung lũng tối, để giờ đây tôi được vào một vùng tràn trề ánh
sáng và những dòng suối nước mát trong. Người đã dìu tôi đi đó đây bằng cánh tay
của những người thân bạn hữu, Người đã đồng hành với tôi trong những khi tôi cô
đơn và thất vọng, Người đã cùng chia sớt khổ đau với tôi trong những khi bệnh
hoạn ốm yếu. Và tôi chỉ còn có thể nói: “Xin cảm ơn người, Người mãi ở bên
con!” Đó là câu kết cho bài thơ, và nó chính là bài thơ dẫn tôi vào lối thơ “Đạo”.
Một cảm giác vô cùng hạnh phúc, vì đó là lần đầu tiên trong đời tôi thực sự biết
cảm tạ Thiên Chúa.
CÔ GÁI MÙ VỚI LY CÀ PHÊ TRẮNG
Ly cà phê đen trước mặt
Ngụm đắng nhuộm cuộc đời?
Cuộc đời trắng hay đen, thành công hay thất bại ?
Hãy hỏi lòng mình chọn trắng hay đen
Cả bầu trời trước mặt ...
Đôi mắt con không thấy ánh mặt trời
Nhưng với con cuộc đời đầy nắng ấm
Bởi quanh con đã có những bàn tay
Trao cả con tim, xiết chặt tình người
Đôi chân con bước đi vững chãi
Bởi có những bàn chân đi mở lối tâm hồn
Gieo hy vọng cho người mù tăm tối
Ly cà phê cho con ngọt ngào hơi sữa
Bởi nó như cuộc sống đầy bao dung
Đã cho con ngọt bùi trong cay đắng
Cuộc đời trắng hay đen ?
Riêng cô gái mù thấy ly cà phê trắng
Bởi dòng sữa yêu người, đời đã ban cho
Cô giơ tay hướng về Thượng Đế
"Xin cảm ơn Người, Người mãi ở bên con!"
29. 5. 2002.
Vũ Thủy