XUÂN PHÚC

 

XUÂN PHÚC


Cosma Hoàng Văn Thực – Bút danh: Xuân Phúc – Sinh ngày 4-7-1945 – Tại: làng Xuân Lai, xã Xuân Thu, huyện Sóc Sơn, Hà Nội
ĐT: (08) 3990-5366
Email: xuanphuc1945@yahoo.com.vn

TẠ ƠN CHÚA VÀ ĐỨC MẸ

Trong cuộc đời mỗi người luôn có Chúa đồng hành, ban ơn qua bàn tay Mẹ Maria. Tôi đã cảm nhận sâu sắc nhiều lần Chúa, qua Đức Mẹ, đã che chở cứu giúp khi tôi gặp nguy hiểm. Rõ nét nhất là 3 trường hợp khi tôi còn ở trong quân ngũ…
Lần đầu, vào thời điểm 1971 – 1973 những năm chiến tranh ác liệt, lúc đó tôi đang phục vụ trong quân đội.
Một hôm, đại đội đóng quân ở một nơi an toàn gần cổng nam căn cứ Lai Khê. Trung đội 3 tổ chức tiệc nhậu, trong lúc đang ăn uống vui vẻ, tự nhiên tôi cảm thấy nóng ruột nghĩ đến kỳ phát lương gần tới mà sổ sách chưa xong. Tôi nói lý do phải về hậu cứ lo một số công việc rồi đứng lên chào anh em ra về.
Vừa về tới văn phòng hậu cứ khoảng 5 phút thì nghe máy truyền tin báo sự việc xảy ra: Do có sự xích mích nhỏ trong bữa tiệc đó, một anh lính mang lựu đạn ra rút chốt hù dọa anh em chơi, nào ngờ hơi men chuyếnh choáng không làm chủ được, lựu đạn rớt nổ làm chết 4 người, 6 người bị thương. Tôi bàng hoàng xúc động về sự việc đó và thầm nghĩ: “Lạy Chúa trong lúc con đang ăn uống vui vẻ như vậy, chính Chúa đã nhắc nhở con nhớ đến nhiệm vụ, nen con đã mạnh dạn rời bỏ cuộc vui. Nếu con còn ở lại đó thì không biết số phận con thế nào?”
Lần thứ 2: Không có phép, binh nhất Huỳnh Hữu Phương vẫn “dù” về Sài Gòn mấy ngày, do đó bị thiếu úy Phạm Văn Sinh, lúc này đang tạm quyền Đại Đội Trưởng, đấm đá, cạo trọc đầu và nhốt vào chuồng cọp mấy tiếng đồng hồ. Thật trớ trêu cho Phương, lúc đang nằm trong chuồng cọp với cái đầu trọc lóc thì người yêu đến thăm.
Sau khi kiểm tra công việc xong tôi và Sinh về BCH đại đội nghỉ ngơi, hai chúng tôi nằm chung một giường bố trò chuyện…
Khoảng 10 giờ tối bỗng nghe tiếng “rầm”! Một khẩu súng M16 của ai đó ném mạnh xuống đất gần chỗ chúng tôi nằm. Chúng tôi bật đứng dậy thì thấy một bóng đen từ gốc cây cao su gần đó bước tới, tôi nhận ra ngay đó là binh nhất Phương.
Sáng hôm sau, đơn vị về hậu cứ. Buổi trưa, Phương đến phòng tôi tâm sự: “Em không có ý định giết anh đâu, nhưng vì 2 người nằm chung một giường bố, quá uất hận thiếu úy Sinh nên em quyết định giết cả hai. Em đã đến núp ở gốc cây cao su đó từ lâu mà 2 người không biết, em đã 4 - 5 lần bóp cò súng mà như có bàn tay mềm mại của ai đó chặn ngón tay em lại làm em không sao bóp cò nổi, chứ em đã nhất quyết sau khi nã một băng đạn vào giường bố chắc không ai sống sót, em sẽ rút chốt lựu đạn tự tử”
Nghe Phương nói tôi cảm nghiệm ngay chính bàn tay mềm mại của Đức Mẹ đã ngăn không cho Phương bóp cò súng. Đức Mẹ đã cứu sống 3 chúng tôi (trong túi áo lính của tôi lúc nào cũng có cỗ tràng hạt. )
Những ngày gần tàn cuộc chiến, đêm 28-4-1975, khoảng 1 giờ đêm có nhiều tiếng lựu đạn nổ rất gần, một trái bêta nổ ngay chỗ tôi nằm làm người tôi tung lên, rớt xuống và bất tỉnh … Tôi đã bị thương nặng ở cả hai chân, bàn chân phải nát bấy, cẳng chân trái bị lột mất một mảng da lớn, nhiều mảnh lựu đạn ghim sâu trong sớ thịt gần tới xương. Khi hồi tỉnh, tôi cố gắng hết sức đưa hai chân về phía trước dùng bàn tọa và hai tay chống lết đi rất khó khăn, tới một cái rãnh không có nước, tôi lết theo bờ rãnh rồi chui vào ống cống mệt quá và thiếp đi …
Tảng sáng ngày 29-4-1975, tôi chui ra khỏi miệng cống nhìn về hướng cổng căn cứ thì đã thấy rất nhiều bộ đội nón cối đứng canh gác ở đó nên tôi tiếp tục chui vào ống cống ẩn trốn.
Đêm đến,tôi lại tiếp tục lết lên khỏi bờ thành chui qua 7, 8 lớp kẽm gai chằng chịt ra khỏi căn cứ rồi lết về hướng nhà thương điên Biên Hòa, đến trưa ngày 30-4-1975 thì được dân cứu.
Chúa ơi! Trái beta nổ làm tung người con lên sao con không chết? Vết thương rất nặng ở cả hai chân thế mà máu ra rất ít, chịu trận trong ống cống hai đêm một ngày sao con không thấy đói khát chi? Giải thích thế nào sự kiện này? Con thì cảm nhận được, chính lúc con gặp nguy hiểm Chúa và Đức Mẹ đã cứu giúp che chở. Mẹ đã nuôi con sống, Mẹ đã băng bó, cầm máu những vết thương của con và chính bàn tay Mẹ đã che mắt họ để không nhìn thấy con.
Con tạ ơn Chúa, cám ơn Mẹ đã cứu giúp con trong lúc nguy nan.
Đời con được Chúa, Mẹ thương yêu
Gặp nạn nhiều phen tưởng đã tiêu
Chúa, Mẹ luôn ra tay cứu giúp
Tạ ơn Chúa, Mẹ thật là nhiều …
XUÂN PHÚC
 

ĐƯỜNG ĐI CÓ MẸ

  •   14/06/2021 10:47:00 PM
  •   Đã xem: 633
  •   Phản hồi: 0
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây