Đồng Xanh Thơ Sài Gònhttp://dongxanhthosaigon.com/uploads/lo.png
Chủ nhật - 07/05/2023 08:53
THẦY LÀ CON ĐƯỜNG
CHÚA NHẬT V PHỤC SINH
Ga 14, 1-12
Đêm sâu thẳm đường khuya quạnh vắng,
Thân rã rời, trĩu nặng bước chân.
Không nhà cửa, chẳng người thân.
Nhạt nhoà ẩn hiện mảnh trăng cuối trời.
Ngày xa ấy tuổi đời mười tám,
Bỏ làng quê nắng rám trái bòng.
Đàn em thơ, tuổi đến trường,
Đầm đìa nước mắt: “Anh đừng đi xa!”
Vào thành phố phồn hoa đô hội,
Tay, đều tay, sớm tối chuyên cần.
Giúp cha mẹ, tấm lòng thành,
Mong đàn em nhỏ đầu xanh nên người.
Muôn cạm bẫy trường đời non nớt,
Em sa chân lỡ bước lầm đường.
Mẹ cha dầu dãi gió sương,
Đàn em thơ bé… nhớ thương vô bờ.
Nơi đất khách nào ngờ cơ nhỡ.
Muốn quay về chính lộ minh quang,
Nhưng tay em đã nhúng chàm,
Phận người yếu đuối, ngày càng lún sâu.
Thân tàn tạ, lòng đau ray rứt,
Mười mấy năm nhức buốt tâm can:
Mẹ cha nơi chốn xa xăm
Thứ tha con dại, con đành lặng câm.
Bài giáo lý, Phúc Âm ngày trước,
Chợt ùa về… thổn thức ăn năn,
Cha, sơ, thầy dạy ân cần,
Chúa là sự Sống, là Chân, là Đường.
(Ga 14, 6)
“Này con nhé, lòng đừng xao xuyến,
Hãy tin vào Huyền Nhiệm Xót Thương.
Thầy đi trước để dọn đường,
Dắt con cùng hưởng quê hương nước trời.” (Ga 14, 1-3)
Lạy Thiên Chúa muôn đời lân tuất,
Con cậy trông Máu Nước Xót Thương,
Đoái nhìn con cõi vô thường,
Chỉ là hạt bụi vô cùng nhỏ nhoi.