Mây hỡi
Mây chẳng nói gì đã vàn vạn năm phiêu lãng
Như nhiệm màu mây choàng ôm hồn tôi năm tháng
Những ngày xưa dấu ái giữa ánh sáng hồng soi
Nay vẫn mặt trời này hồn tôi già hay trẻ!
Núi hỡi
Đất đá bảo điều gì khi kẻ đi người ở
Ký ức và nỗi nhớ người, hơi thở trong ta
Đá hoá đất rồi sinh bụi, thế là trăn trở
Bụi tan loãng mây trời cởi mở hồn thiêng.
Gió hỡi
Chàng đến trao thế quân bình nội tại chung riêng
Đất thấp trời cao, con người chính tâm vũ trụ
Giữa sinh miền tình Cha cho nhân loài đoàn tụ
Cứ dịch chuyển vần vũ áng mây Lòng Thương Xót
Nắng hỡi
Nàng chẳng loại trừ một ai lòng chai dạ đá
Ánh sáng trời luôn giãi chiếu áng tình cao cả
Nàng vượt mọi tầng không đem Con Tim mới lạ
Thượng Đế kiên nhẫn chờ với tình yêu khiêm hạ.
Tôi hỡi
Lúc này, giờ này, vẫn thế vạn vật vần xoay
Tứ thời bát tiết tay Thiên Chúa vẫn an bài
Ta có thể bay xa tìm đến chạm vào Ngài
Điều ghi nhớ, anh chị em cùng nắm chặt tay.
Dã Tràng Cát
Đón tháng 10,
tháng Mẹ Mân Côi về Salt Lake Utah.