NHẠT NHOÀ
NỖI THƯƠNG NỖI ĐỢI
Thơ Hồn Biển
Hoa đồng nhòa khỏa tràn sương
Ngàn mây tinh trắng đợi vương gió trời
Linh hồn tôi bỗng cất lời
Ngục tù vụt thoát làn hơi mở lòng
Cánh hồng ấy nỗi chờ mong
Hương ngan ngát lắm dặm trường đưa chân
Bao trằn trọc những phân vân
Tai ương giằng xéo xác gầy tả tơi
Thiên Chúa tôi, tôi cậy nương
Nhọc nhằn sóng bước nẻo đường trần gian
Hồn thơ trẻ chẳng thở than
Nhựa dòng sự sống chảy chan tâm hồn
Sau đêm dài lớn trí khôn
Đôi chân dặm đất sinh tồn thái lai
Mong manh chỉ chút hình hài
Mà nên nghĩa trọng cùng Ngài kết duyên
Năm canh nhòa mộng giấc huyền
Tâm tư đổi mới tinh tuyền trí tri
Bé thơ trong Chúa lo chi
Giữa trần thế đó tạc ghi tấc lòng
Gia đình kết khối tình trong
Muôn loài sinh trưởng giữa vòng tay ôm
Cha ta là Đấng Càn Khôn
Nỗi thương nỗi đợi hiệp thông cùng Ngài
Chính Ngài đó Chúa Ban Mai
Trao từng sợi nắng an bài chúng nhân
Chị em xa các anh gần
Một nhà nhân loại nôi ân vững bền
Trăm thương trải nhớ khắp miền
Tìm vào đôi mắt lụy phiền nhẹ trôi
Tình yêu thắm chắp thành ngôi
Buổi hoàng hôn ấy ta ngồi bên nhau.
Hồn Biển
13.5.2018