HƯƠNG VĨNH

HƯƠNG VĨNH

Tên thật: Louis de Gonzague Đỗ Tân Hưng - Sinh ngày:
01-09-1937, tại làng Vĩnh Lộc, huyện Phú Vang, cạnh dòng
Hương giang, tỉnh Thừa Thiên.
Website đã cộng tác: www.dunglac.org.
Địa chỉ email: tanhungdo@shaw.ca.
dotanhung@gmail.com
DỌC ĐƯỜNG GIÓ BỤI
Người ta thường nói: “Người già sống với quá khứ, tuổi
trẻ hướng về tương lai, còn người trung niên sống với hiện
tại”. Có lẽ tôi đã bắt đầu cuộc đời xế bóng nên thích hướng
tâm tư về với dĩ vãng. Hồi đó, tôi đã giã từ người bạn tôi ở
miền Trung để vào Nam tiếp tục con đường học vấn, còn
bạn tôi vẫn tiếp tục con đường tu học để trở thành linh mục.
Và gót chân người chiến sĩ Phúc Âm đó, đã đi gieo vãi Tin
Mừng từ Trung vào Nam nước Việt và cuối cùng định cư ở
Canada từ mấy thập niên trở lại đây.
Nhìn lại quá khứ của hai chúng tôi, cuộc đời đã trở nên
như một dòng sông định mệnh mà chúng tôi có lúc đã gặp
gỡ nhau trên một chuyến đò để rồi mỗi người xuôi ngược
một hướng khác nhau và đến một thời điểm nào đó, khi trời
đã về chiều, chúng tôi lại gặp nhau trên chuyến đò đó để
mau mau vội vã trở về nhà Cha.
Tôi đã giã từ bạn tôi vào mùa hè 1957 để ai nấy “tiếp
tục hành trình” của riêng mình và có lẽ tôi cũng đã nói với
bạn tôi những lời giã biệt của Tất Đạt như dưới đây, nhưng
bằng những ngôn từ trong một ngữ cảnh khác: “Mong sao
cho bạn đi cuộc hành trình cho đến cùng, cho bạn tìm ra giải
thoát!” (1)
Dưới nhãn quan Thánh kinh, bạn tôi là người con trưởng
– tức anh hai – còn tôi là người con thứ – tức anh ba – trong
dụ ngôn “Người Cha Nhân Hậu”. Bạn tôi đã ở lại với Cha
để chăm nom nhà cửa ruộng vườn – vườn nho – của Cha;
còn tôi, tôi đã xin Cha chia nửa gia tài cho tôi để tôi được
ra đi cho thỏa chí tang bồng hồ thỉ. Nay hai anh em gặp lại
nhau, tay bắt mặt mừng và tôi không thấy nơi bạn tôi chút
gì ganh tị khi biết Cha quá thương yêu tôi, mặc dù tôi đã bỏ
nhà Cha ra đi vì “cuộc đời đáng sống và chứa đựng muôn
ngàn hương sắc tuyệt vời”.(2)
“Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương
trần gian điên dại nầy. Đó là lời thánh ca bay vút lên chín
tầng trời, vọng lên nỗi đau đớn vô cùng của kiếp sống và
lòng hướng vọng nghìn đời của con người, dù bơ vơ bất lực
mà vẫn luôn luôn tha thiết đi tìm giải thoát ra ngoài mọi giới
hạn tầm thường của đời sống tẻ nhạt.” (3)
Thì ra tình yêu là như thế đó! Và rõ ràng hơn, Thánh
Phao-lồ Tông Đồ đã viết trong thư gởi cho giáo đoàn Co-rin-tô
như sau:
“Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của loài người
và của các thiên thần đi nữa, mà không có đức mến, thì
tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm chọe
xoang xoảng. Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết
hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả
đức tin đến chuyển núi dời non, mà chẳng có đức mến, thì
tôi cũng chẳng là gì. Giả như tôi có đem hết gia tài cơ ng-
hiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt mà
không có đức mến thì cũng chẳng ích gì cho tôi.
Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương,
không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính,
không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù,
không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều
chân thật. Đức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng
tất cả, chịu đựng tất cả. Đức mến không bao giờ mất được.”
(1Cr. 13, 1-8).
HƯƠNG VĨNH
(1) Câu Chuyện Dòng Sông, bản dịch của Phùng Khánh, Phùng Thăng, tr. 34.
(2) Câu Chuyện Dòng Sông tr. 6.
(3) Câu Chuyện Dòng Sông, tr. 5.

XUÂN NÀY CON KHÔNG VỀ!

  •   19/05/2021 02:58:00 AM
  •   Đã xem: 434
  •   Phản hồi: 0
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây