THANH HƯƠNG

THANH HƯƠNG

THANH HƯƠNG
 Tên thật: Maria Nguyễn Thị Thanh Hương -–Sinh ngày: 24-11-1964 - Giáo phận Xuân Lộc – Các bút danh: Thanh  Hương, Phù Du, Hương Sion - Phục vụ Giáo xứ qua việc soạn suy niệm Lời Chúa, giờ chầu, các nghi thức phụng vụ  Cộng tác với trang “văn hóa nghệ thuật” và tủ sách “cuộc đời dâng hiến” của Giáo phận.
 Các website đã gởi bài: baicamoi.com; tamlinhvaodoi.net; daobinhducme.net; menchuayeunguoi.com; dunglac.org;
Đồng Xanh Thơ Dũng Lạc; Đồng Xanh Thơ Xuân Lộc; Câu
lạc bộ Thi ca Cầu nguyện.
ĐT: 061-3727-134 ; 0912-103-292
Email: canhhuong@gmail.com
HẠT CẢI NHỎ BÉ
 Chúa gọi tôi vào đời bằng trái tim của Ngài.
 Tôi hiểu thế! Và tôi yêu tiếng gọi của Ngài cũng bằng cả trái tim tôi. Thuở còn bé, tôi chưa hiểu thấu đức tin là gì? Nhưng tôi thật thỏa thích với ngôi trường Công giáo trong xứ đạo mà ba mẹ cho tôi theo học. Phía sau lưng nhà thờ, là dãy lớp học tọa lạc kiên cố bên đầm nước thơ mộng, có đám lục bình hoa tim tím, có đàn thiên nga bơi lội trắng cả một góc ao, có ánh nắng sớm mai vàng hanh hanh. Tiếng đàn phong cầm của ai đó bên trong nhà thờ, cứ mỗi sáng lại vang vọng từng thanh âm tập tễnh, lóng ngóng, nhưng sao lại rất say sưa, thánh thiện.
 Như được ươm mầm từ mảnh đất bồi phù sa mầu mỡ, ngày ngày tôi chỉ mong được đến trường, để hòa mình vào tiếng đàn êm ái mật ngọt từ thánh đường vọng theo sóng nước mơn man. Tôi đã háo hức hòa mình theo những buổi sinh hoạt và thi giáo lý do cha xứ tổ chức, những buổi văn nghệ, dâng hoa, hoạt cảnh trong các dịp đại lễ lúc ấy, ấm áp mãi không phai trong cuộc đời tôi. Tựa như có lời kinh tiếng hát bay cao hơn trong hai lần cầu nguyện. Trang đức tin đầu đời thơ ấu của tôi thật êm ả, ngọt ngào trên con đường đến với Chúa.
 Thời gian trôi, tuổi thơ cũng qua đi...
 Thế rồi biến động của thời cuộc làm tôi phải giã từ xóm đạo nhỏ bé thân thương, vĩnh viễn xa ngôi trường thiên nhiên ấn tượng nhất của tuổi học trò. Tôi theo gia đình lưu lạc vào chốn rừng thẳm thâm u, mịt mù heo hút.. Bốn mùa cứ trôi qua... tôi chẳng còn khái niệm gì về thời gian, khi mà gia đình quá đói nghèo sau vài năm mất mùa, chỉ biết vùi đầu vào công việc để phụ giúp ba mẹ nuôi đàn em thơ cho qua cơn bĩ cực. Tôi lớn lên lúc nào không hay, thành một cô thôn nữ quê mùa chân chất, xa dần mọi điều kiện tiến thân, xa dần thời áo trắng chưa kịp lên đủ lớp.  Thuở ấy, nhớ thánh lễ vô cùng!
 Tôi khao khát được nghe tiếng chuông đổ vọng vang ngày nào, được mang chiếc áo dài trắng đến nhà thờ dự lễ vào buổi sớm tinh mơ, được nghe tiếng Chúa khẽ khàng qua bài giảng, qua lời thánh ca mộc mạc êm đềm, qua tiếng đọc kinh râm ran của các cụ già và các em thiếu nhi hằng ngày. Mùa phụng vụ quanh năm của tôi lúc bấy giờ là: Sớm tối gắn bó với đồng lúa nương khoai, với những buổi trưa hè oi bức, mong từng trận mưa rừng cho ngọt ngào hương đất. Đêm đêm chỉ có sao trời, chỉ có ánh trăng vằng vặc giữa thênh thang mông quạnh soi đời tôi sáng hơn, giúp tôi cảm nghiệm sự hiện diện của Chúa nhiều hơn trong thanh tịnh, hoang liêu. Thế rồi đêm đêm bên ngọn đèn dầu tôi tập làm thơ.
 Chúa trong tôi thuở ấy đã không còn dịu êm thơ mộng như trong vườn địa đàng nữa. Chúa đem tôi vào hoang địa khô cằn, mưa lầy nắng bụi, bỏ tôi ở đó và trao cho tôi một loạt chén đắng, để mà thanh luyện, để mà yêu thương.
 Thế rồi đức tin của tôi cũng chín dần hơn trong khao khát niềm tin vào Chúa, tôi đã ước mong để được phục vụ, để được hiến dâng trong môi trường mới đầy khốn khổ, gian nan ở miền rừng núi Xuân Lộc xa xôi này. Có những chiều mưa rừng ồ ạt, ngồi buồn bó gối bên phên cửa sổ không cósong, ngẫm nghĩ đến số phận của mình...
 Nhưng rồi bỗng nhớ đến số phận của các bé ở “Cô nhi viện” ngày nào khi còn sống ở Sài Gòn, tôi cùng với người chị ruột ở hội Legio, cứ mỗi Chúa nhật lại đến thăm. Khoảng 40 đến 50 bé trong một phòng, bình thường cũng có mà khác thường cũng có. Bé đầu to dị dạng, bé chỉ có một mắt, bé sứt môi, v.v...
 Chúa nhật nào cũng vậy, sau khi đã phụ giúp một số công việc đến chiều, tôi trở về mà lòng đầy cảm xúc. Đâu đó, ở quê hương chúng ta vẫn còn nhiều những em bé bất hạnh bị bỏ rơi, nhiều những cô gái lỡ lầm đáng thương. Nắng chiều cứ chập chùng vướng theo chân, kéo lòng tôi cũng chùng xuống, vương vấn mong ngày quay lại cùng các bé tội nghiệp. Ở những nơi này còn quá nhiều việc làm, để cho niềm tin nhân loại triển nở, cho đức tin Kitô chan chứa lan rộng. Tôi chợt thấm thía lời Thánh Giacôbê tông đồ tha
thiết:  “Đức tin không việc làm là đức tin chết”. (Giacôbê 2:14-26).
 Cứ thế, từng biến cố vui buồn sướng khổ đi qua đời tôi, cũng như cuộc đời của bao người mà tôi được chứng kiến, thực sự giúp tôi cảm nghiệm hồng ân đức tin Chúa đã ban. Lòng dâng cao tình yêu mến. Như thế bây giờ tôi không chỉ tin, mà còn yêu mến, cậy trông vào một Đức Giêsu, phong phú trong tình yêu, huyền nhiệm trong đau khổ và kiên trì trong ơn cứu độ. Chúa muốn tôi phải làm cho đức tin huyền nhiệm ấy trở thành thực tế và tỏa lan. Lạy Chúa! Đức tin là một hồng ân cho mỗi chúng con.
 Tạ ơn Chúa vì hồng ân ấy là hạt cải nhỏ bé mà Chúa đã gieo vào lòng con. Tạ ơn Chúa vì những vần thơ của con, cũng là những hạt cải nhỏ bé mà Chúa đã yêu thương tặng ban.
  Xin thổi vào thơ con nhiều ý niệm
 Cầm tay con ký tự những lời văn
 Để Chúa luôn cùng chúng con hiện diện
 Viết mãi hoài trang cảm tạ hồng ân.
12-3-2012
THANH HƯƠNG

 

MANNA THÁNH THỂ ​​​​​​​

  •   05/08/2021 05:18:00 AM
  •   Đã xem: 386
  •   Phản hồi: 0

MONG VỀ MẸ LA VANG ​​​​​​​

  •   05/08/2021 05:16:00 AM
  •   Đã xem: 397
  •   Phản hồi: 0

NHỚ MẸ ​​​​​​​

  •   05/08/2021 05:15:00 AM
  •   Đã xem: 321
  •   Phản hồi: 0

LỐI HẸP ​​​​​​​

  •   05/08/2021 05:13:00 AM
  •   Đã xem: 339
  •   Phản hồi: 0

BƯỚC THỜI GIAN

  •   05/08/2021 05:11:00 AM
  •   Đã xem: 311
  •   Phản hồi: 0
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây